Cho dù là giới y học, hay là phóng viên, hoặc là người của khoa học kỹ thuật Trọng Môn, đều không ngờ đến Giang Nghĩa lại nói ra một cái tên Socrates- trông có vẻ không hề liên quan.
Đặc biệt là Laura, theo như cô ta thấy Giang Nghĩa không có cách giải quyết nào ngoài việc đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng.
Ai biết được, Giang Nghĩa lại không làm như vậy, mà đi một con đường khác, đem hết trách nhiệm đổ lên người Socrates.
Sao có thể như thế này?
Laura nhìn phóng viên mà mình đã sắp xếp, đối phương lập tức hiểu ra, đứng dậy, lớn tiếng nói: “Anh Giang, anh nói Socrates là người tung tin đồn nhảm, hãi hại các anh, khó tránh khỏi khả năng thoái thác sự nghi ngờ, rất khó khiến người khác tin tưởng.”
Giang Nghĩa cười.
Anh nói: “Ok, vậy tôi đưa ra một chút thông tin ngắn gọn, thực tế và đáng tin. Đầu tiên, mọi người đều biết rất rõ một chuyện, cách đây không lâu tôi dẫn đệ tử của tôi-Mạc Nguyên giải vây cho giới y học, và giành lại được bảng hiệu cho nhà họ Mạc, đối tượng bị vả mặt chính là Socrates.
“Ông ta vốn dĩ đã rất căm ghét giới y học nước ta, bây giờ lại hận nhà họ Mạc đến tận xương tủy.
“Vì vậy, Socrates nghĩ cách muốn hãm hại Mạc Nguyên, hủy hoại nhà họ Mạc, hủy hoại Giang Nghĩa tôi, hủy hoại giới y học!”
Những lời này vừa được nói ra, mọi người đều khá tin tưởng.
Cho dù Giang Nghĩa không nói, những bác sĩ của giới y học trong nước cũng biết rất rõ chuyện này, dù sao những chuyện bẩn thỉu mà Socrates làm lúc trước, thật sự rất khó coi.
Nói Socrates muốn hủy hoại nhà họ Mạc, hủy hoại giới y học, không ai có chút nghi ngờ.
Trên cơ sở này, Giang Nghĩa nói tiếp: “Tôi đã nghi ngờ Socrates từ lâu, đồng thời, bên phía cảnh sát cũng thu giữ được một đoạn video, mời mọi người xem.”
Bạch Dương lập tức chiếu đoạn video lên màn hình.
Chỉ thấy đó là một đoạn video được quay trộm bằng điện thoại, trong video, một đám người ngoại quốc do Socrates cầm đầu ngồi thành một vòng tròn.
Trên người mấy người này đều có vết thương.
Không phải cánh tay cuốn gạc, cũng là chân phải chống gậy.
Người có ánh mắt tinh tường sẽ lập tức nhận ra: “Mấy người này không phải là những nhân viên bảo vệ lúc trước đã bị Giang Nghĩa đánh bị thương sao? Người cầm đầu không phải là Socrates sao? Nhìn dáng vẻ của ông ta đi, bị Mạc Nguyên đánh bị thương cũng không biết kiềm chế một chút, còn đi ăn uống.”
Trong đoạn video, nghe thấy Socrates nói với thuộc hạ. Anh em, chúng ta rơi vào bước đường ngày hôm nay, tất cả đều do Mạc Nguyên, Giang Nghĩa ban tặng, chúng ta có thể rời đi như vậy sao? Không thể! Trước khi rời khỏi Thủ Đô, chúng ta nhất định phải phản kích lại Mạc Nguyên, Giang Nghĩa, còn cả giới y học nước V!
Mấy tên thuộc hạ đều trở nên kích động.
Socrates nói tiếp: “Tôi quen một người phụ nữ, Chung Uyển Tuyên, người phụ nữ này chỉ cần có tiền là chuyện gì cũng làm. Tôi đã thương lượng xong với cô ta, để cô ta tiếp cận Mạc Nguyên, lừa Mạc Nguyên tiêu tiền cho cô ta. Sau đó chúng ta chờ đợi, mai phục, đi theo để chụp trộm. Lão Yêu, cậu phụ trách dùng tài khoản cá nhân của Chung Uyển Tuyên để khoe khoang sự giàu có; lão tam cậu phụ trách liên hệ với giới truyền thông, làm thế nào để hắt nước bẩn.
Cuối cùng, ông ta kết luận: Cuối cùng chỉ có một câu, chơi chết Mạc Nguyên, chơi chết Giang Nghĩa, chơi chết cả giới y học nước V!
Video kết thúc ở đây.
Bạch Dương tắt máy chiếu.
Hiện trường xôn xao, mọi người đều không ngờ, Socrates lại lòng dạ thâm độc như vậy, vì đối phó với nhà họ Mạc lại không từ thủ đoạn như vậy, đúng là một kẻ tồi tệ.
Mọi người lần lượt lắc đầu, khịt mũi coi thường Socrates.