Khổng Liên Đằng vẫn trong mơ hồ, cái gì cũng không biết, sau khi nhìn thấy phản ứng của Đinh Hoàng Liễu và Đinh Hồng Diệu thì rất hài lòng.
Anh ta nói trong lòng: Ha ha, các người cũng bị dọa giật mình nhỉ? Nhìn xem người giả mạo tôi tìm, chất lượng có phải rất cao không?
Anh ta cái gì cũng không biết vẫn đang nghĩ rất đẹp.
Giang Nghĩa đã đi vào trong phòng tiếp khách ngồi xuống, khẽ mỉm cười với Đinh Hoàng Liễu, hỏi: “Chị cả, chị cũng tới tìm ông chủ Viên ký hợp đồng sao?”
Sắc mặt của Đinh Hoàng Liễu tái nhợt, không nói ra nổi một chữ.
Ký hợp đồng?
Ha ha, cô ta ký hợp đồng cái con khỉ?
Cô ta chỉ là tới xem trò cười của Viên Thái, thuận tiện tới kiếm chút lợi ích, ai biết trò cười của người khác không có xem được, cô ta ngược lại trở thành trò cười.
Viên Thái giải thích: “Cô cả Đinh là tới giúp đỡ, lần này may nhờ có cô cả Đinh, tôi mới có thể ký được hợp đồng với giám đốc Giang.”
Giang Nghĩa gật đầu, lúc này coi như đã làm rõ nguồn cơn ở đâu rồi.
Cũng không kỳ lạ, dù sao giữa anh và Khổng Liên Đằng không có bất cứ mâu thuẫn gì, Khổng Liên Đằng không có lý do vô duyên vô cớ hại anh.
Cây có rễ nước có nguồn, đến cuối cùng vẫn là Đinh Hoàng Liễu giở trò ở sau lưng.
Đinh Hoàng Liễu rất khó nhọc mà ngồi xuống, cả người nổi hết da gà da vịt, không hề tự nhiên.
Vốn muốn tìm một Giang Nghĩa giả để chơi khăm Viên Thái, sau đó để Viên Thái và Giang Nghĩa đấu nhau, cô ta ở một bên xem trò cười, bây giờ ngược lại hay rồi, Giang Nghĩa giả không tìm được, tìm được Giang Nghĩa thật.
Lúc này, Đinh Hoàng Liễu cảm thấy mình như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài gương đều không phải là người.
Cô ta rất muốn vạch trần Giang Nghĩa, nhưng nghĩ kỹ lại, vạch trần cái gì?
Người ta là phiên bản thật, cô ta lẽ nào nói với Viên Thái phiên bản người thật này thật ra không phải là cô ta muốn tìm? Cô ta là muốn tìm một người giả mạo cho Viên Thái sao?
Vậy không phải là đợi ăn đánh sao?
Nhưng nếu không vạch trần Giang Nghĩa, lẽ nào cứ nhìn Giang Nghĩa diễu võ giương oai ở đây?
Điều tức nhất là Khổng Liên Đằng ở đối diện vẫn không biết gì cả, anh ta mỉm cười với Đinh Hoàng Liễu, vừa cười vừa đắc ý, vậy cảm giác giống như đang nói: Nói, kẻ giả mạo mà tôi tìm tới có phải rất thật không?
Đinh Hoàng Liễu một tay ôm trán, đã không xem được nữa rồi.
Từng gặp kẻ ngu, cũng chưa thấy ai ngu như vậy.
Loại cảm giác này giống như bạn coi một chiếc điện thoại hàng chính hãng thành máy dựng lại rồi đi ‘lừa’ người mua, mà người mua cái gì cũng không biết, mua về còn đúng là điện thoại chính hãng, còn có ấn tượng không tồi với bạn.
Người bán như vậy thật sự cực kỳ ngu.
Đinh Hoàng Liễu trước giờ chưa từng nghĩ, cô ta có một ngày vậy mà sẽ hợp tác với ‘người bán’ ngu cực kỳ như này.
Mấu chốt là Đinh Hoàng Liễu liên tục ám thị mấy lần cho Khổng Liên Đằng, Khổng Liên Đằng căn bản không hiểu, còn tưởng Đinh Hoàng Liễu đang khen mình làm tốt, càng thêm đắc ý.
Khổng Liên Đằng cực kỳ vui, tăng thêm đất diễn cho mình, cố ý nói vài câu nhìn trông rất chuyên nghiệp.
Màn biểu diễn kém chất lượng đó, Đinh Hoàng Liễu xem mà cả người nổi hết da gà.
Cuối cùng, cái mà mọi người nên nói cũng nói xong hết rồi, tới bước ký hợp đồng.
Viên Thái sớm đã để hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn, cười ha ha nói: “Giám đốc Giang, vậy chúng ta ký bản hợp đồng này, về sau chính thức hợp tác.”
Giang Nghĩa nhìn hợp đồng trên bàn, không có ký, mà đẩy trở lại.
“Bản hợp đồng này, tôi không ký.”
Một câu nói, khiến vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Đinh Hoàng Liễu bất lực cười khổ, có loại cục diện này là chắc chắn, Giang Nghĩa không thể biết rõ là cái bẫy mà còn nhảy vào;
Khổng Liên Đằng thì bị dọa giật mình, chuyện gì vậy? Sao lại tự mình thay đổi vở kịch thế? Cái này khác hoàn toàn với kịch bản để sắp đặt.
Người có phản ứng lớn nhất vẫn là Viên Thái.
Ông ta cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, đều luôn khách sáo, chỉ muốn ký hợp đồng với Giang Nghĩa để trở mình, trước đó nói chuyện rất vui vẻ, sao tới lúc mấu chốt Giang Nghĩa lại thay đổi?
Có phải tiền không đủ không?
“Giám đốc Giang, cậu có phải không hài lòng lắm về đãi ngộ không?” Viên Thái rất lo lắng mà hỏi.
Giang Nghĩa xua tay, nói: “Không phải vấn đề đãi ngộ, là tôi đã định thoái ẩn rồi.”
Thoái ẩn sao?
Mọi người nhìn nhau, đều không hiểu câu này của Giang Nghĩa có ý gì, đang làm tốt tại sao lại muốn thoái ẩn?
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này áp lực công việc quá lớn, tôi định đợi sau khi kết thúc hợp đồng của các nhà khác thì từ chối toàn bộ, không ký nhà nào nữa, thậm chí bên phía Star Jewelry tôi cũng không định tiếp tục làm nữa. Vậy nên ông chủ Viên, vào lúc này tôi sẽ không ký hợp đồng với ông.”
“Cái này...” Hai tay của Viên Thái rất run rẩy, cảm thấy mình bị chơi xỏ rồi.
Cậu không ký hợp đồng, định thoái ẩn, vậy hôm nay còn tới đây làm gì?
Trái tim của Viên Thái đang nhỏ máu, cảm thấy công ty là phải đóng cửa rồi.
Lúc này, Giang Nghĩa khẽ mỉm cười rồi nói: “Tuy tôi sẽ không ký hợp đồng với ông, nhưng tôi có thể ký một bản thỏa thuận với ông.”
Ký thỏa thuận?
Hai mắt của Viên Thái chợt sáng lên, cảm thấy còn chưa chết hẳn, truy hỏi: “Ký thỏa thuận gì?”
Giang Nghĩa giải thích: “Chúng ta ký một bản thỏa thuận, tôi ở trong thời gian quy định giúp ông hoàn thành một lần chọn đá thô, để công ty của các ông kiếm được một khoản tiền, như thế nào?”
Nghe thấy lời này, Viên Thái vui tới mức muốn nhảy dựng lên.