Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Thạch Văn Bỉnh cũng sốt ruột rồi, trực tiếp mắng: “Ba, ba làm người quá hèn nhát, chẳng trách mẹ con năm đó xem thường ba, chạy theo người đàn ông giàu có ở thủ đô.”

Câu này đâm trúng ống phổi của Thạch Khoan.

Thạch Khoan làm việc do dự, lề mề, năm đó vì điểm này, bị vợ xem thường, cuối cùng vợ của ông ta tức giận, trực tiếp chạy theo một người giàu có ở thủ đô, vứt bỏ chồng và con trai, vứt bỏ cả gia đình.

Đây là vết sẹo mãi mãi không thể lành lại trong tim của Thạch Khoan.

“Đồ khốn kiếp!”

“Đồ chó!”

“Đại nghịch bất đạo!”

Thạch Khoan tức điên rồi, mắng liên tiếp ba câu, trực tiếp tát Thạch Văn Bỉnh một cái, tát tới mức Thạch Văn Bỉnh chảy máu miệng.

Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Thạch Văn Bỉnh ôm mặt, trợn mắt nhìn Thạch Khoan.

Hai vệ sĩ đè Trịnh Bác Dương, cúi đầu không dám xen vào, chuyện nhà của người ta, không tiện nói gì cả.

Trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Thạch Khoan ngồi phịch xuống, có hơi mà không có sức, nói: “Được, được, được! Hôm nay ba cứng rắn một lần cho con xem.”

Ông ta phất tay: “Xử lý Trịnh Bác Dương.”

Thạch Văn Bỉnh vui rồi: “Như vậy là đúng rồi, ba, ba làm như vậy mới là đàn ông.”

Trịnh Bác Dương ở đối diện bị dọa chết rồi, Thạch Khoan này tới cuối cùng vẫn không hơn được con trai, mạng của anh ta xem ra phải chấm hết ở đây rồi.

Anh ta lều mạng phản kháng.

Nhưng một sinh viên yếu ớt, sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ lực lưỡng?

Hai tên vệ sĩ sau khi nhận được lệnh, một người khống chế Trịnh Bác Dương, người còn lại dùng cánh tay cơ bắp kẹp cổ của anh ta, dùng sức ghì, giống như con trăn quấn chặt động vật nhỏ, muốn thông qua phương thức khiến anh ta tắc thở khiến anh ta chết.

Cách chết như này có thể giữ được nội tạng ở các phương diện của cơ thể không bị tổn hại, cũng là cách giết người bọn họ dùng nhiều nhất.

Trịnh Bác Dương mới đầu còn phản kháng, dần dần cảm thấy hô hấp khó khăn, cổ họng sắp bị bóp nát.

Ý thức dần dần mơ hồ.

“Mình... phải chết... rồi sao...”

Vào lúc ngàn cây treo sợi tóc, tiếng bước chân truyền tới, mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi tới.

Người cầm đầu chính là đội trưởng của đội cảnh sát --- Tạ Minh Trí.

“Làm cái gì?” Tạ Minh Trí quát to một tiếng.

Vệ sĩ biết tình hình không đúng, lập tức buông tay, đẩy Trịnh Bác Dương sang một bên.

Ngay lập tức, mấy cảnh sát đi tới đỡ Trịnh Bác Dương, tiến hành kiểm tra một lượt cho anh ta, phát hiện chỉ thiếu oxi trong thời gian ngắn, đại não có hơi mơ hồ, người không có gì đáng ngại.

Tạ Minh Trí chỉ vào tên vệ sĩ rồi nói: “Hai người là muốn giết người sao?”

Tên vệ sĩ khẩn trương rồi, vội vàng đổ tội cho Thạch Khoan: “Đây đều là ông Thạch bảo làm, chúng tôi chỉ nghe theo sắp xếp của ông ấy mà thôi.”

Hửm?

Có chuyện này sao?

Tạ Minh Trí đi vào văn phòng, nhìn Thạch Khoan hỏi: “Thạch Khoan, chuyện gì đây? Tại sao lại kêu thủ hạ giết hại Trịnh Bác Dương?”

Hai mắt của Thạch Khoan nheo lại.

Cho dù tới lúc như này, ông ta vẫn duy trì sự tỉnh táo.

Tội danh ‘giết hại Trịnh Bác Dương’ một khi xác thực, cho dù Trịnh Bác Dương không chết, vậy cũng sẽ gánh tội danh giết người chưa thành, sẽ ngồi tù mấy năm.

Quyết không thể để tội danh này thành lập được.

Vì vậy, Thạch Khoan đổi sang một gương mặt nhăn như mướp đắng, rất ấm ức mà nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi mới là người bị hại.”

Ông ta còn là người bị hại sao?

Tạ Minh Trí dở khóc dở cười, hỏi: “Ông sao lại là người bị hại? Rõ ràng là thủ hạ của ông mưu sát Trịnh Bác Dương!”

Thạch Khoan nói: “Đồng chí cảnh sát cậu nghe nói tôi, chuyện là như này, mẹ của bạn học Trịnh Bác Dương này mắc bệnh nan y, tôi có lòng tốt cho cậu ta một đơn thuốc, bảo cậu ta trở về cứu mẹ, kết quả không phải quá thuận lợi, mẹ của cậu ta vẫn bệnh nặng sắp chết.”

“Đồng chí cảnh sát, cậu biết đấy, thuốc này đâu thể chữa bách bệnh chứ? Đâu thể vừa uống thì khỏi? Bệnh của mẹ cậu ta quả thật quá nặng, cho dù chữa không khỏi, vậy cũng không thể đổ tội danh lên đầu của tôi chứ?”

“Kết quả Trịnh Bác Dương cứ quấn lấy, nói là tôi hại mẹ của cậu ta. Thiên địa lương tâm, mẹ của cậu ta vốn sắp chết rồi, liên quan gì tới tôi chứ?”

“Cậu ta ở đây gây sự, thậm chí còn muốn đánh tôi. Hết cách, tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ mang cậu ta đi, kết quả cậu ta sợ, không những không đi còn động thủ.”

“Vệ sĩ của tôi cũng là nhất thời khẩn trương, mới sử dụng một chút thủ đoạn quá khích để chế phục cậu ta.”

“Nói ra thì, chúng tôi mới là người bị hại, chúng tôi chỉ là tiến hành một vài thủ pháp tự vệ hợp lý hợp pháp mà thôi, chỉ là ra tay có hơi nặng mà thôi. Nhưng Trịnh Bác Dương vừa đánh vừa giết, chúng tôi cũng lo, ra tay nặng một chút cũng không khó lý giải, có phải không?”

Giỏi cho một kẻ nhanh mồm nhanh miệng!

Trên đời này, sợ rằng không có ai có thể giảo biện giỏi hơn Thạch Khoan?

Đen cũng nói thành trắng, hành vi phạm tội cũng có thể thành hành vi tự vệ chính đáng, ha ha, Tạ Minh Trí hôm nay coi như mở rộng tầm mắt rồi.

Trịnh Bác Dương lúc này đầu óc mơ hồ, cổ họng rất khó chịu, muốn giải thích cũng không nói ra được, chỉ đành nghe lời nói phiến diện của Thạch Khoan.

Ở trong vấn đề này, tạm thời không thể động vào Thạch Khoan.

“Thôi vậy!”

Tạ Minh Trí khoát tay, nói: “Chuyện này kết thúc tại đây, Thạch Khoan, tôi hôm nay tới tìm ông là vì một chuyện khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK