Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải quan.

Ba chiếc xe tải của Giang Nghĩa đã đưa đến chỗ hải quan, theo kế hoạch, sẽ được đưa đến trụ sở ở Milan bằng tàu chở hàng.

Vận chuyển lô hàng với số lượng lớn như thế này, đều có hải quan được chỉ định riêng tiến hành kiểm tra.

“Vận chuyển cái gì?”

“Đá thô.”

“Đi đâu?”

“Milan.”

Nhân viên kiểm tra vừa vẫy tay đã có mấy nhân viên nghiệp vụ tiến hành kiểm tra đoàn xe, lật tung hàng hóa từ trong ra ngoài.

Lúc kiểm tra hai chiếc xe đầu tiên, không có bất kỳ bất ngờ gì.

Đến khi kiểm tra chiếc xe thứ ba, tài xế xe thứ ba lén lút cười.

Giang Nghĩa lạnh lùng đi đến, đưa tay vỗ vai anh ta, cố ý ho một tiếng, khiến tài xế kia sợ chết khiếp, lập tức quay đầu lại nhìn Giang Nghĩa.

“Cười cái gì thế? Có chuyện gì vui, chia sẻ một chút đi.” Giang Nghĩa dù đã hiểu nhưng vẫn giả vờ không biết gì.

Tài xế ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Có chuyện vui gì đâu? Chỉ là lô hàng này cuối cùng cũng được đưa đến đây rồi, công việc của tôi cũng xem như đã hoàn thành, thở phào nhẹ nhõm rồi.”

“Ồ, công việc của anh hoàn thành rồi.” Giang Nghĩa cố ý hỏi: “Vậy công việc của anh là gì thế?”

“Giám đốc Giang, không phải anh biết rõ mà vẫn cố hỏi đấy chứ? Công việc của tôi đương nhiên là đưa lô đá thô này đến hải quan rồi.”

“Chỉ có một lô đá thô này thôi sao? Không có thứ gì khác?”

Tài xế toát mồ hôi.

Anh ta nhạy bén cảm nhận được, hình như Giang Nghĩa đã biết chút gì đó, nhưng theo lý mà nói, Giang Nghĩa không thể biết được.

Đừng có tự mình dọa mình.

Tài xế trấn tĩnh lại, cười haha nói: “Làm gì còn thứ khác? Giám đốc Giang, anh đang đùa tôi hả?”

Giang Nghĩa nhún vai: “Haha, tôi đang lấy anh ra để tìm niềm vui đó, bị anh nhìn ra rồi? Vậy sẽ không còn vui nữa.”

Anh nói xong thì rời đi.

Tài xế nhìn chằm chằm vào Giang Nghĩa, trong lòng thầm nói: Còn lấy tôi ra để tìm niềm vui? Haha, đợi lát nữa anh có muốn khóc cũng không khóc được!

Quay đầu lại, tài xế tiếp tục nhìn nhân viên kiểm tra.

Những nhân viên kiểm tra kia đều kiểm tra toàn bộ đá thô, trong lúc kiểm tra, dỡ tất cả tầng đá thô bên ngoài ra.

Khóe miệng của tài xế không khỏi nhếch lên, anh ta biết, sau khi tầng đá thô kia được dỡ ra, sẽ lộ ra….

Ào ào.

Bên dưới tầng đá thô kia, vẫn là đá thô.

“Cái này không đúng.”

Tài xế sững sờ, theo lý mà nói, thứ đặt bên dưới tầng đá thô kia không phải là một hộp màu đen sao? Anh ta tận mắt nhìn thấy Hầu Dương và mấy người khác chuyển lên, không thể có vấn đề được.

Tại sao….

“Nhất định trong lúc đi, xe bị tròng trành nên thay đổi vị trí.”

Tài xế chắc chắn chiếc hộp màu đen kia vẫn còn ở trên xe.

Nhưng điều ngượng ngùng là, sau khi kiểm tra xong cả chiếc xe, vẫn không có kết quả gì, chiếc hộp đen kia giống như biến mất một cách vô căn cứ, không một dấu vết.

Lúc này, tài xế hoàn toàn chết lặng.

Nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ, trông giống như một hòn đá bị phong hóa.

Sao có thể như vậy được?

Không thể nào, sự việc không nên được phát triển như thế này.

Theo kế hoạch, trên xe nên có một chiếc hộp đen, trong chiếc hộp đen kia đều là những đá thô đã qua xử lý, mở đá thô ra, bên trong là ngọc thạch vô cùng đáng giá.

Sao lại không thấy hộp đen?

Đi đâu rồi?

Không có hộp đen kia, kế hoạch sẽ thất bại, sao có thể kéo Giang Nghĩa xuống ngựa được? Tiêu rôi, tiêu rồi, lần này coi như xong đời rồi.

Vẻ mặt tài xế tràn đầy sự tuyệt vọng.

Anh ta cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra trên đường, không có ấn tượng gì.

Đột nhiên, anh ta nhớ ra một tình tiết-Giang Nghĩa mời mọi người ăn mỳ, hơn nữa nửa chừng rời đi khoảng mười phút, có lẽ đã động chân động tay vào lúc đó?

Có khả năng này.

Nhưng vấn đề là, sao Giang Nghĩa có thể phát hiện ra hộp đen? Trên xe không có camera, lúc đó chiếc hộp đen lại được giấu rất kỹ, thực sự không thể nghĩ ra được rốt cuộc Giang Nghĩa đã dùng cách gì để biết được sự tồn tại của chiếc hộp đen.

Lẽ nào, Giang Nghĩa còn có siêu năng lực?

Đây là gặp ma giữa ban ngày.

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, tài xế không thể hiểu được, bây giờ điều duy nhất anh ta có thể chắc chắn là trên xe không có hộp đen.

Chiếc hộp không còn ở trên xe, kế hoạch đã thất bại, Giang Nghĩa bình an vô sự.

Điều đáng sợ nhất là, bọn họ còn làm mất ngọc thạch mấy chục tỷ!

Vừa nghĩ đến đây, tài xế càng hoảng sợ, vẻ mặt khó coi giống như gan heo, cả người run lẩy bẩy.

Lúc này, Giang Nghĩa đi đến an ủi: “Sao còn run nữa? Lạnh hả?”

Tài xế kinh hãi nhìn Giang Nghĩa.

Anh ta cảm thấy cái gì Giang Nghĩa cũng biết, đang cố ý trêu chọc anh ta, nhưng không dám nói sự thật, sợ tất cả đều là ảo tưởng, Giang Nghĩa vẫn chưa biết chấn tướng sự việc.

Rốt cuộc tình hình bây giờ là gì, tài xế cũng không biết.

Lúc này, nhân viên kiểm tra nói: “Đã kiểm tra xong, đá thô các anh vận chuyện không có vấn đề gì, chuyển lên tàu chở hàng đi.”

“Cảm ơn!”

Vừa vẫy tay, người mà Giang Nghĩa sắp sếp vội vàng làm việc, sau khi tất cả hàng đều được dỡ và đưa lên tàu chở hàng, tiến hành thủ tục giao nhận với người trên tàu, sau đó dẫn người lái xe về công ty.

Một trận gió tanh mưa máu, vẫn chưa bắt đầu đã bị Giang Nghĩa hóa giải rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK