Lúc này, trong lòng Giang Nghĩa đã bị sự tức giận và bi thương, chưa từng có giây phút nào, anh có ý muốn giết người như bây giờ!
“Sao vậy?”
Trình Đan Đình lau nước mắt, cũng muốn xem video, nhưng lại bị Giang Nghĩa ngăn lại.
“Không có gì, trò đùa dai của một người bạn mà thôi, đến không đúng lúc.” Giang Nghĩa tiện tay tắt điện thoại, không để lộ ra dấu vết gì.
Loại bi thương này để một mình anh chịu đựng là đủ rồi.
Nếu như Trình Đan Đình nhìn thấy video này, biết ông nội của mình không phải chết ngoài ý muốn, mà là bị người ta hãm hại, không biết cô sẽ thương tâm, tuyệt vọng đến mức nào.
Thậm chí, có khả năng còn làm ra chuyện sai lầm mà khó có thể tưởng tượng được.
Bi thương, đau đớn để một mình Giang Nghĩa chịu đựng.
Trách nhiệm, cũng để một mình anh chịu.
Lúc này, Tôn Tại Ngôn đi đến bên cạnh Giang Nghĩa, nhỏ giọng nói: “Lão đại, phát hiện có người âm thầm theo dõi chúng ta, nghi ngờ chính là những người kia đưa chiếc thẻ nhớ này đến.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Tìm ra mỗi người đang theo dõi, bắt tất cả lại, không bỏ qua cho bất kỳ ai.”
“Hiểu.”
Tôn Tại Ngôn lặng lẽ rời đi, bảo thuộc hạ bắt những người đang theo dõi kia lại.
“Đan Đình, cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có chút chuyện phải làm, rời đi trước.” Giang Nghĩa đứng dậy nói.
“Được, anh đi làm việc đi.”
Giang Nghĩa dẫn theo Tôn Tại Ngôn rời khỏi bệnh viện, lúc này trong mắt anh ngập tràn ngọn lửa tức giận.
Ép Giang Nghĩa đến mức này, Chu Duẫn Cường, Diêm Khải Văn, bọn họ muốn sống đã là chuyện không có khả năng!
Cuối cùng bọn họ cũng sẽ hiểu, cái gì gọi là tuyệt vọng.
….
Ngày hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật 72 tuổi của mẹ Chu Duẫn Cường bà Lưu.
Vốn dĩ tâm trạng đã khá tốt, Chu Duẫn Cương đặt một trăm bàn tại nhà hàng Khai Thuận, mời tất cả nhân viên của bất động sản Vinh Quang ăn cơm.
Thứ nhất, đúng là để chúc mừng mẹ, thứ hai là chúc mừng đã xử lý được kẻ thù.
Khách sạn Khai Thuận hôm nay, từ xa có thể nhìn thấy cánh cửa cầu vòng to, ánh đèn chiếu khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.
Đó thật sự là chiêng trống vang khắp nơi, pháo nổ, cờ đỏ phấp phới, núi người, biển người!
Từng chiếc xe xa hoa đỗ thành mấy hàng.
Bạn bè làm ăn của Chu Duẫn Cường đều đến tham dự, một nhân vật lớn như thế này, không thiếu người nịnh bợ.
Nịnh bợ thì phải tặng quà.
Cái gì mà phỉ thúy, cái gì mà mã não, rất nhiều thứ giống, từng chiếc từng chiếc, từng sợi từng sợi đều xếp đầy trên một chiếc bàn!
Có thể dùng ‘núi vàng núi bạc’ để hình dung.
Chỉ nhận quà đã không biết nhận bao nhiêu tiền.
Đương nhiên, mọi người đều biết Chu Duẫn Cường háo sắc, nên cũng có người thuận theo sở thích, đưa theo những cô gái xinh đẹp đến để nịnh hót, chính là để nịnh bợ Chu Duẫn Cường.
Nhất thời, Chu Duẫn Cường vô cùng nổi bật, trở thành nhân vật tâm điểm.
Tiệc rượu bắt đầu.
Chu Duẫn Cường cầm một ly rượu lên, lớn tiếng nói: “Hôm nay là sinh nhật 72 tuổi của người mẹ thân yêu của tôi, cảm ơn mọi người có thể trong lúc trăm công nghìn việc rút chút thời gian đến tham dự, ở đây, Chu Duẫn Cường tôi không có gì để cảm ơn, chỉ có thể dùng ly rượu này để cảm ơn!”
Ông ta ngẩng đầu lên, uống cạn.
“Được!”
Mọi người lần lượt vỗ tay.
Diêm Khải Văn đứng lên, dẫn đầu nói: “Chúng tôi đều là chủ tịch Chu đề bạt, không có chủ tịch Chu thì cũng không có chúng tôi. Ở đây, tôi chúc chủ tịch Chu sống lâu trăm tuổi.”
“Cũng chúc bà Lưu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
“Ly rượu này, là tôi dùng để chúc phúc chủ tịch Chu và bà Lưu.”
Nói xong, Diêm Khải Văn cũng một hơi uống cạn.
Mọi người cũng lần lượt làm theo, nhất thời, trong bữa tiệc sinh nhật tràn đầy tiếng cười, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười rạng rỡ, bữa cơm này ăn rất vui vẻ.