Giang Nghĩa đưa Tô Nhàn về nhà, sau đó mới lái xe về nhà họ Đinh.
Dừng xe lại.
Anh đi đến cửa nhà, đẩy cửa ra, trong phòng trống không, một chút âm thanh cũng không có.
Đinh Nhị Tiến đã đi làm, có lẽ là Tô Cầm đã đi chợ mua thức ăn tối, vậy còn... Thu Huyền?
Giang Nghĩa hít một hơi thật sâu, anh ném hết tất cả mọi chuyện của Tô Nhàn ra sau đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi gọi: “Bà xã ơi, anh về rồi.”
Không có tiếng trả lời.
Giang Nghĩa có chút nghi hoặc.
Những lúc như thế này Đinh Thu Huyền sẽ vô cùng chủ động nhiệt tình chào đón anh về nhà, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ vui vẻ gọi lại một tiếng ông xã.
Nhưng mà ngày hôm nay, trong căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Thu Huyền cũng ra ngoài rồi?
Giang Nghĩa thay dép, đặt điện thoại di động lên trên bàn trà, vừa cởi áo khoác vừa đi vào trong phòng ngủ, kết quả vừa liếc mắt là nhìn thấy Đinh Thu Huyền đang nằm nghiêng ở trên giường khóc không thành tiếng.
“Bà xã?”
Xuất phát từ bản năng của đàn ông, Giang Nghĩa cho rằng Đinh Thu Huyền xảy ra chuyện, anh cuống cuồng chạy đến ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi: “Bà xã, em sao vậy, sao lại khóc, ai bắt nạt em?”
Lúc đầu Đinh Thu Huyền còn rất im lặng, vừa mới nhìn thấy Giang Nghĩa, không biết tại sao giống như là cô chịu phải ấm ức to lớn, trong lòng chua xót như cơn hồng thủy lập tức dâng trào, cô khóc không ngừng.
“Anh đi ra đi!”
Đinh Thu Huyền đẩy Giang Nghĩa ra, xoay người nằm nghiêng qua bên khác.
Thấy cô như vậy, Giang Nghĩa lại càng lo lắng hơn: “Bà xã, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy, em nói cho anh biết đi, anh nhất định sẽ làm chủ cho em.”
Nhưng mà càng nói lại càng hỗn loạn.
“Anh đi ra đi.”
“Em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh nói.”
Đinh Thu Huyền lấy chăn che kín mình lại, khóc càng đau lòng hơn, càng khóc âm thanh càng lớn.
Giang Nghĩa hoàn toàn bó tay.
Thân là chiến thần Tu La, trên chiến trường anh có thể giết chết kẻ thù, lấy một địch trăm, cảnh tượng kinh khủng gì anh cũng có thể thản nhiên đối phó, nhưng mà khi gặp phải chuyện của phụ nữ thì anh không có cách giải quyết.
Đối mặt với phụ nữ, cho dù sắt đá đến đâu thì cũng sẽ trở nên mềm lòng.
Đầu tiên là Tô Nhàn khóc, bây giờ lại là Đinh Thu Huyền khóc, trong vòng một ngày có thể khiến hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần phải khóc dữ dội, bản lĩnh này ngoại trừ Giang Nghĩa ra thì cũng không thể tìm thấy người thứ hai.
Anh thở dài, cố gắng kiên nhẫn hỏi: “Bà xã, em đừng đau lòng mà, nói cho anh biết rốt cuộc là có chuyện gì có được không?”
Anh cho là có thể an ủi Đinh Thu Huyền.
Ai biết phụ nữ đã nổi giận thì căn bản không nói đạo lý, cho dù là một người phụ nữ có lý trí và hiểu tri thức lễ nghĩa, một khi nổi giận thì chắc chắn không thể nói chuyện đàng hoàng.
Đây chính là chỗ phiền phức của phụ nữ.
Nhưng cũng là điểm đáng yêu của phụ nữ.
Đinh Thu Huyền vén chăn ngồi dậy, cô hét lớn với Giang Nghĩa: “Anh quan tâm em như thế làm cái gì, sự sống chết của em có liên quan gì tới anh? Anh đi đi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Giang Nghĩa dở khóc dở cười: “Anh làm gì có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài?”
“Haha, ở bên ngoài anh không có người phụ nữ nào khác, anh đều dẫn phụ nữ về nhà, còn thể hiện tình cảm trước mặt em. Anh, anh chính là đồ khốn nạn.”
Lúc này, cho dù có ngốc đến đâu thì cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Như vậy là ghen rồi.
Giang Nghĩa thăm dò thử hỏi: “Em nói là... Tô Nhàn?”
“Ồ, xưng hô ngọt ngào như thế?” Đinh Thu Huyền chỉ vào mặt Giang Nghĩa rồi quát lớn: “Được đó, chơi chị rồi thì lại đến chơi em, có phải là chơi cả chị em rất là thoải mái không hả? Tình cảm của chúng ta đều do anh khống chế, anh muốn thân thiết với ai thì thân thiết với người đó, nói cho anh biết, em không chấp nhận được.”
Giang Nghĩa vội vàng nắm chặt tay Đinh Thu Huyền: “Bà xã à, em hiểu lầm rồi, anh thật sự không có quan hệ gì với Tô Nhàn hết, chuyện ngày hôm nay cũng là do con bé đột nhiên đến tìm anh, anh căn bản không hề biết trước.”
“Anh không biết trước hả, nhưng mà anh rất vui vẻ, làm bạn trai cho một cô gái trẻ trung năng động, chắc là anh thích lắm nhỉ? Đi uống cà phê xong rồi đi xem phim, rồi sao nữa, bước tiếp theo có phải là đi mướn phòng không hả?”
“Bà xã à..."
Lúc này, Giang Nghĩa mới cảm nhận được cái gì gọi là hết đường chối cãi.
Bình thường Đinh Thu Huyền hiểu chuyện vô cùng, sao lúc này lại trở nên hung hăng càn quấy, căn bản không chịu nói lý vậy chứ?
Thật ra không chỉ có Đinh Thu Huyền, lúc tất cả những người phụ nữ đối mặt với vấn đề tình cảm, bạn có nói đạo lý với cô ấy thì cũng nói mãi không được, mãi mãi đừng có dự định nói chuyện đạo lý với phụ nữ lúc người ta tức giận, sẽ chỉ càng nói càng hỏng mà thôi.
Giang Nghĩa bình thường thông minh lanh trí, lúc này lại không có cách nào hết.
Anh đau khổ nói: “Bà xã à, em tin tưởng anh đi, ngày hôm nay anh thật sự chỉ giúp Tô Nhàn một chuyện thôi, sau đó anh liền đưa cô ấy về nhà rồi anh lập tức về nhà ngay.”
“Ha, anh cho rằng em là con nít hả, dễ lừa gạt như thế?”
Nói cái gì Đinh Thu Huyền cũng không chịu nghe, cô rút tay, đẩy Giang Nghĩa xuống từ trên giường.
Đúng lúc cô dùng lực quá mạnh, lại trùng hợp đẩy vào vết thương trên ngực Giang Nghĩa, cộng thêm việc bị ngã xuống từ trên giường, Giang Nghĩa đau đớn rên lên một tiếng, dùng tay che kín ngực, toàn thân run rẩy, đầu toàn là mồ hôi.
“A!"
“Haha, giả y như là thật.” Lúc đầu, Đinh Thu Huyền còn không thèm tin, kết quả nhìn lại thì thấy sắc mặt của Giang Nghĩa trắng bệch giống như là sắp chết đến nơi, lúc này cô mới bị dọa hốt hoảng bước xuống từ trên giường.
“Ông xã, ông xã, anh sao vậy? Ông xã, anh đừng có làm em sợ.”