Thấy một đám tay sai lao tới, Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Sao hả, ỷ đông hiếp yếu à?”
Cận Lâm đã cười: “Là ỷ đông hiếp yếu đấy, như nào?”
“Ok, vậy nếu cậu đã nói như vậy...” Giang Nghĩa khế búng tay, ngay lập tức ở cửa vây kín một đám người.
Là Dạ Cầm.
Phi Kê sau khi xuất viện thì luôn không có việc gì để làm, hôm nay coi như có thể quay lại nghề cũ nên rất vui mừng.
Giang Nghĩa nói: “Phi Kê, những người này vừa hay cho ông luyện tay, xem thử thương thế của ông hồi phục được bao nhiêu %
Phi Kê vui vẻ đi tới: “Tuân lệnh!”
Nhìn thấy Phi Kê dẫn một đám người đi vào, Cận Lâm hoảng.
“Này, ông biết tôi là ai không?”
Phi Kê cười: “Thèm vào quan tâm cậu là ai, đánh trước rồi nói!”
Ông ta giơ nắm đấm lên, căn bản coi thường đám Cận Lâm, hết quyền này tới quyền khác, Cận Lâm bị đánh cho mặt mày chỗ xanh chỗ tím, bị đánh tới mức ngay cả mẹ anh ta cũng sắp không nhận ra.
Những tên thủ hạ khác cũng không có kết cục tốt, từng người bị người của Dạ Cầm ấn xuống đất đánh.
Hổ Pháo nhìn, khâm phục nói: “Thống soái, anh từ bao giờ thu nhận thêm một đám người thế? Tuy thực lực không mạnh, nhưng đối phó với những trường hợp này lại rất dễ dùng.
Giang Nghĩa mỉm cười không nói gì.
Sau hơn 10 phút, Phi Kê thở phì phò đứng dậy: “Lâu rồi không vận động, thật là mệt chết tôi rồi.”
Ông ta hỏi Giang Nghĩa: “Cậu Giang, được chưa?”
Giang Nghĩa liếc mắt, chỉ thấy những người đó của Cận Lâm nằm ngổn ngang dưới đất, răng trong miệng cũng bị đánh rơi ra đất, toàn thân đều là máu, nhìn bộ dạng đó đã đủ thảm.
“Được rồi, các người rút đi!”
“Được.”
Phi Kê dẫn người rời đi.
Hổ Pháo giơ ngón tay cái: “Thống soái, anh làm việc vẫn dứt khoát như vậy, tuyệt đối không dông dài, tôi vì điều này mới một lòng đi theo anh. Nếu tôi là con gái, làm thiếp cho anh cũng bằng lòng.”
Giang Nghĩa lườm anh ta: “Đừng lẻo mép.
Hai người đang nói chuyện, lúc này từ trong phòng bao có một ông lão đi ra, vừa vỗ tay vừa khen ngợi: “Giơ tay nhấc chân thì giải quyết được vấn đề, chiến thần Tu La, vẫn xuất sắc như thế.”
Húm?
Còn có kẻ địch sao?
Hổ Pháo nhìn qua, thấy là một ông lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhìn tuổi tác chắc đã 70-80 tuổi.
Tuy tuổi rất lớn nhưng khí chất tinh thần rất tốt.
Sắc mặt hồng hào.
Nhìn một cái là biết người chú trọng dưỡng thân.
“Ông là?” Hổ Pháo hỏi.
Ông lão vuốt râu, không có trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Nghĩa.
Mà Giang Nghĩa cũng nở nụ cười.
“Hổ Pháo, vị này là ông Chung, huấn luyện viên và ba của Cận Lâm – Cận Đông Thành đều là do ông ấy dạy dỗ.
Cái gì?”
Hổ Pháo bị dọa giật mình, cũng tức là người trước mắt là sư phụ của huấn luyện viên Ôn Nhược Hà và Cận Đông Thành?
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Năm đó sau khi tôi chiến thắng Cận Đông Thành, cũng là ông Chung trao huân chương và phong hiệu cho tôi, tính ra thì tôi nên gọi ông Chung một tiếng ‘thái sư phụ”
Đây...
Hổ Pháo vội vàng cúi đầu hét: “Tôi không biết ông Chung ở đây, có chỗ nào mạo phạm, mong ông Chung lượng thứ.
Ông Chung cười ha ha, xua tay nói: “Không cần đa lễ như thế. Lão phu sớm đã nghỉ hưu, đã không còn là người trong quan trường, không cần khách sáo như vậy.