Lưu Trường Phát nuốt nước bọt, cảm thấy đã đá phải tấm sắt, nhận vụ làm ăn ngày hôm nay hình như không ổn lắm.
Ông ta vốn muốn móc quan hệ với nhà họ Đàm, cố gắng chỉnh Giang Nghĩa.
Nhưng lại không ngờ rằng Giang Nghĩa vậy lại là đồ tôn của ông Chung? Hơn nữa ông Chung còn chủ động ra bảo vệ Giang Nghĩa, như này thì rất khó xử lý rồi.
Phải, Lưu Trường Phát là có thể cứng tới cùng', không nể mặt ông Chung, muốn cưỡng ép kết thúc buổi ra mắt này; dù sao bây giờ ông Chung cũng chỉ là một người thường, sản phẩm mới của Giang Nghĩa ông ta cũng có lý do để phá.
Nhưng sau này thì sao?
Với thân phận đó của ông Chung, không cần ông ta đích thân ra tay, ở thủ đô có nhiều nhân vật lớn như thế, một khi nghe nói thầy của mình bị người ta bắt nạt, còn không phải lập tức giết tới ăn tươi nuốt sống Lưu Trường Phát hay sao?
Ông ta có mấy cái đầu cho những nhân vật lớn đó chém chứ?
Vậy nên, kiên quyết không thể đắc tội với ông Chung.
Ở giữa nhà họ Đàm và ông Chung, vậy thì thà đắc tội với nhà họ Đàm cũng không thể đắc tội với ông Chung.
Hơn nữa vụ làm ăn này hỏng rồi, nhiều nhất coi như mình không có bản lĩnh, bị mắng chửi một trận, cũng không có gì.
Suy đi nghĩ lại, Lưu Trường Phát đã có chủ ý trong lòng.
Ông ta cười ha ha nói: "Ya, thật là nước dân làm ngập miếu Long Vương, người một nhà không nhận ra người một nhà. Thì ra Giang Nghĩa là đồ tôn của ông Chung, tôi nói ngay mà, người bình thường đâu thể sản xuất được sản phẩm mới chất lượng cao như này chứ?”
Ha ha, giọng điệu lập tức thay đổi.
Vừa rồi còn nói sản phẩm của Giang Nghĩa là rác rưởi, bây giờ nói là chất lượng cao.
Ông Chung rất chán ghét loại người gió chiều nào xoay chiều đó như này.
Ông ta lườm Lưu Trường Phát, hỏi: “Có chất lượng cao nữa thì có tác dụng gì? Không thể thông qua kiểm định từ chỗ cậu, buổi ra mắt vẫn phải kết thúc? Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc sau này cũng không thể thông qua kiểm định từ chỗ cậu, đợi đóng cửa phá sản, không phải sao?”
Lưu Trường Phát cũng bị dọa chết rồi.
Ông ta vội vàng gỡ gạc cho mình: “Aiya, những lời này là ai nói thế? Quá đáng quá rồi! Ông Chung ông yên tâm, buổi ra mắt này chắc chắn có thể tiếp tục diễn ra.
“Nhưng không phải còn chưa thông qua điểm định từ chỗ cậu hay sao?”
“Không sao! Không phải đã thông qua kiểm định ở chỗ đồng nghiệp của tôi rồi hay sao? Chúng tôi đều là người cùng một bộ phận, chỉ cần chất lượng đạt, thông qua kiểm hạch là được rồi, không cần cứ phải thông qua từ phía tôi.”
Lời của Lưu Trường Phát truyền vào trong tai của mọi người, mọi người đều cảm thấy nực cười.
Lời phía sau hoàn toàn là tương phản.
Nhưng mọi người lại không cười hẳn ra, nếu không phải có ông Chung cưỡng ép chống trận, buổi ra mắt ngày hôm nay thật sự có thể bị Lưu Trường Phát phá hỏng.
Một viên cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo.
Đừng thấy ông ta chỉ là một tên tiểu nhân, gió chiều nào xoay chiều đó, nhưng nếu bạn thật sự bị ông ta tóm gáy, vậy bạn coi như xui xẻo rồi.
Ông Chung cũng không muốn dây dưa với loại tiểu nhân này, khế phất tay: “Đi đi.”
“Được, tôi đi ngay.
Lưu Trường Phát vội vàng cúi đầu, cúi người, rảo bước rời khỏi hiện trường, không ở lại thêm một giây, ông ta thật sự hối hận khi dính dáng quan hệ với nhà họ Đàm. Vốn chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ông ta.
Lần này thì hay rồi, đắc tội với ông Chung; nếu không phải ông ta đủ thông minh, thay đổi đủ nhanh, hôm nay e là ngay cả mạng cũng mất ở đây.
“Đàm Vĩnh Thắng, Đàm Quốc Đống, hai tên khốn các người chơi chết tôi rồi!”
"Fuck!"
Lưu Trường Phát mắng chửi rồi ngồi lên xe của mình, nhanh chóng rời đi.