Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dã tính sói hoang biểu hiện rõ ràng trên người Lôi Hạo.

Bất kể người nào đụng vào anh ta đều sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, cho dù có là chiến thần Tu La, trước mặt con sói hoang này cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Đây mặc dù là một kẻ phải chết, cũng điên cuồng muốn dùng đến hơi thở cuối cùng với bạn.

Mọi người phía dưới đều ừng ực nuốt nước bọt.

Thật là khủng khiếp.

Cũng may bọn họ không đấu đến cuối cùng, nếu không, không biết sẽ bị Lôi Hạo xé thành bao nhiêu mảnh.

Bạch Dương đứng trong đám người, sắc mặt trắng bệch.

Hiện tại anh ta biết Giang Nghĩa đã sắp như đèn cạn dầu.

Hôm trước sau khi Giang Nghĩa trúng độc, vì để đào thải chất độc, đã hao phí rất nhiều thể lực, thân thể mệt mỏi không thôi, căn bản còn chưa khôi phục lại.

Mặc dù hôm qua đã nghỉ ngơi cả ngày, uống rất nhiều thuốc bổ, nhưng anh chỉ vừa khỏi trọng thương, cũng chỉ mới hồi phục bảy phần thực lực.

Thể năng cũng là một vấn đề rất lớn.

Vốn chuẩn bị giải quyết trận quyết đấu này nhanh chóng, ai mà ngờ được, lại bị Lôi Hạo kéo vào một trận đấu 'hiệp phụ.

Mà cố tình, Lôi Hạo còn dựa vào thuốc kích thích, trở thành một tồn tại 'vô địch.

Đối mặt với Lôi Hạo như vậy, vốn dĩ Giang Nghĩa bị rơi xuống thế hạ phong, huống chi thể năng cũng đã không thể chống đỡ, thất bại đã trở thành kết cục đã định.

Thua, thì sẽ chết.

Bạch Dương cắn răng, anh ta đã chuẩn bị xông lên đài bất kỳ lúc nào.

Mặc dù bị Giang Nghĩa trách mắng, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn Giang Nghĩa bị đánh chết như vậy được.

"Thống soái, Bạch Dương nhất định phải cứu ngài!"

Trên lôi đài.

Giang Nghĩa bò lên, nhưng rõ ràng có thể thấy hơi thở nặng nề hơn, mồ hôi ướt sũng sau lưng.

Lôi Hạo giơ tay, cười nói: "Sao nào, trạng thái của sư huynh hình như không được tốt lắm nhỉ? Ha, tôi nhớ ra rồi, hôm trước hình như sư phụ mời anh uống trà, trà kia uống không ngon lắm nhỉ?"

Rõ ràng, Lôi Hạo đã nhìn ra gì đó.

Giang Nghĩa hít sâu một hơi, thân thể vững vàng tiếp tục duy trì tư thế chiến đấu.

"Ha, vẫn có thể đánh sao?"

"Không hổ là sư huynh, ý chí rất ngoan cường, thật là khiến người ta cảm động."

"Nhưng tôi chính là không thích nhìn dáng vẻ này!"

"Đi chết đi!"

Lôi Hạo lao lên, tốc độ nhanh đến mức Giang Nghĩa căn bản không thể phản ứng kịp, một quyền liền đánh về phía thái dương của Giang Nghĩa.

Không thể trốn kịp rồi.

Giang Nghĩa nâng cánh tay lên ngăn lại sự tấn công của Lôi Hạo, đồng thời, một bàn tay khác của anh nện xuống một bên vai của Lôi Hạo.

Bup! Bup!

Phương pháp chiến đấu đâm lê này rõ ràng là bất lợi đối với Giang Nghĩa.

Một quyền của Lôi Hạo khiến cho cánh tay của Giang Nghĩa bị trật khớp, không thể nào nâng lên được nữa, mà Lôi Hạo nhận một quyền của Giang Nghĩa, căn bản là không đau không ngứa.

Anh ta cười ha ha nói: "Sư huynh anh đang làm gì đấy? Gãi ngứa cho tôi sao?"

Vừa dứt lời, Lôi Hạo lại đột nhiên vọt lên.

Lại một lần nữa, Giang Nghĩa và anh ta dùng phương pháp 'đâm lê'.

Lôi Hạo đánh Giang Nghĩa một quyền, Giang Nghĩa đạp Lôi Hạo một chân, hai bên đánh tới đánh lui như vậy mấy lượt.

Nếu là ở trạng thái bình thường, cách đâm lê như vậy, hai người đều sẽ chồng chất vết thương.

Vấn đề là, bây giờ Lôi Hạo đang là trạng thái vô địch, dược tính còn không ngừng kích thích cơ năng của thân thể, khiến anh ta không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, lực lượng cuồn cuộn không ngừng trào ra.

Lại nhìn lại Giang Nghĩa, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.

Lôi Hạo phải phủ thân thể, trào phúng nói: "Sư huynh, đây căn bản không phải là thực lực của anh. Nắm tay của anh như bông vậy, đánh lên người tôi căn bản là chẳng đau chẳng ngứa.

Sư huynh, anh khiến tôi thất vọng quá rồi."

"Trận chiến cuối cùng này, tôi tất nhiên sẽ lấy phương pháp nghiền nát để thắng, thật là không có chút thú vị nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK