Laura ôm Kerry khóc lớn.
May mà Weiss coi như trấn định, nhanh chóng chạy về gọi người tới, đưa Kerry đi chữa trị.
Cuối cùng, tuy giữ được mạng của Kerry nhưng độc tố đã đi vào hệ thống máu, gây ra tổn thương rất lớn đối với cơ thể, rất nhiều cơ quan đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau.
Một đứa trẻ khỏe mạnh cường tráng, từ đó biến thành kẻ bệnh tật.
Từ đó trở đi, Kerry họ mỗi ngày, sống với thuốc, mạng sống cũng không biết sẽ dừng vào lúc nào.
Có thể sống ngày nào hay ngày ấy.
Có điều lão gia Rết cũng không bạc với anh ta, vậy mà thoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, Kerry vẫn chưa chết.
Đây đã là kỳ tích.
Tuy mãi mãi không biết sinh mệnh còn có ngày mai hay không, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Laura, có thể nghe thấy giọng nói của Laura thì Kerry sẽ cảm thấy vui.
Ở vùng đất sinh mệnh sắp khô cằn của anh ta, Laura chính là đóa duy nhất nổ rộ đó.
Kerry thề, phải dùng hết sinh mệnh để bảo vệ đóa hoa này.
Cho dù ngày mai anh ta sẽ chết, cũng muốn vào ngày hôm nay mang tới niềm vui lớn nhất cho Laura.
Tình yêu của anh ta với Laura, sâu tận xương tủy.
Điều đáng tiếc là Laura lại không cảm nhận được tình yêu này, Laura cho rằng đó là sự yêu thương của anh trai dành cho em gái.
Bởi vì cùng là thân phận con nuôi của lão gia Rết.
Kerry cũng không thể trực tiếp bày tỏ tình cảm, anh ta biết, một khi vượt qua tình anh em, lão gia Rết tuyệt đối không thể chấp nhận anh ta.
Yêu mà không có được.
Đau khổ vô cùng.
Mỗi khi nhớ tới chuyện đau lòng của quá khứ, Laura đều sẽ cảm thấy áy náy.
Lúc đó nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Laura lại trở nên khó coi.
Kerry mỉm cười nói: “Mỗi người khi vừa sinh ra thì đã được sắp đặt số phận, Laura, anh đã nói với em rất nhiều lần, không cần vì chuyện năm đó mà cảm thấy tự trách.”
“Em không sai.
“Anh cứu em, hoàn toàn là vì anh muốn cứu em, đây không phải là lỗi của em, em cũng không có hại anh.”
Trái tim của Laura cảm nhận được sự ấm áp.
Cô ta thật sự rất cảm kích Kerry.
Nhưng Kerry... thật sự chỉ cần lời cảm kích của cô ta hay sao? Không, Kerry muốn nhiều hơn. Chỉ là muốn lại không có được.
Hai người bọn họ, tình cảm phức tạp, nhất thời khó thể nói rõ.
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, lão gia Rết mở miệng nói: “Đi, xuất phát thôi”
Kerry nói: “Vâng, bây giờ để chúng ta đi trải đường cho Giang Nghĩa, cho cậu ta biết cái gì gọi là nửa đường nhảy ra một tên ngáng chân.
Cầm báo cáo dự án lên, Kerry và Laura cùng nhau ra khỏi văn phòng.
Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, khoa học kỹ thuật Trọng Môn, hai hổ đấu nhau ắt có một con bị thương, hôm nay nhất định phải có kết quả!
40 phút sau.
Người của hai công ty đều đã tới liên minh khoa học kỹ thuật.
Trong phòng họp lớn ngồi kín người, ngoài người đại diện của hai công ty lớn ra, người của Liên minh khoa học kỹ thuật do Dương Khải Vinh cầm đầu và người của Xã Khoa Viện do Tần Diễm Thạch cầm đầu, cũng đều tham gia buổi họp.
Hôm nay, người bốn phía tới đủ, một màn đánh nhau kịch liệt có thể diễn ra bất cứ lúc nào.
Khi cuộc họp sắp bắt đầu, một bóng người từ từ đi vào, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Trong ánh mắt của Giang Nghĩa và Bạch Dương lộ ra sự tức giận, trong ánh mắt của Kerry và lão gia Rết lại nở ra vẻ đắc ý, bởi vì người tới không phải ai khác, chính là thuộc hạ đắc tội của Giang Nghĩa trước kia –– Cự Giải!
Cự Giải lúc này đã là người không chung đường với Giang Nghĩa.
Anh ta trực tiếp ngồi ở bên cạnh Kerry, trở thành cánh tay trái phải của Kerry.
Tới lúc này, người đã tới đủ.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.