Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Socrates nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đàn bà đê tiện kia lừa tình cảm của tôi, lợi dụng sự chất phác, lương thiện của tôi để làm chuyện xấu, sao tôi có thể không hận cô ta?”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà ngượng ngùng đến mức sắp mắc bệnh ung thư rồi.

Mặc dù Laura không phải là người tốt nhưng hình như ông không hề phù hợp với bốn chữ chất phác, lương thiện?

Không phải do thèm khát người ta nên mới trúng kế hả?

Giang Nghĩa nói tiếp: “Vậy ông có muốn báo thù cô ta không?”

“Muốn!”

Socrates nói một cách vô cùng chắc chắc: “Lúc nào tôi cũng muốn báo thù cô ta, nhưng không có cách nào, ở Thủ Đô tôi không có thể lực, thêm nữa còn có tiếng xấu, đừng nói đến chuyện báo thù Laura, cho dù muốn tiếp tục ở Thủ Đô cũng không được, ngày nào cũng có người đến đập phá, bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.”

Giang Nghĩa nghe xong, giơ một ngón tay lên, nói: “Vậy trước khi ông rời khỏi đây, có muốn giúp tôi một chuyện nhỏ không, giết chết nhuệ khí của Laura, trút giận cho ông.”

“Có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên tôi sẽ đồng ý!”

Giang Nghĩa nói: “Được, vậy tôi nói thẳng luôn. Socrates, ông có biết vụ tai tiếng liên quan đến việc cậu chủ nhà họ Mạc dùng tiền quyên góp để bao gái không?”

Vừa nghe đến đây, Socrates bật cười.

“Đương nhiên là biết.”

“Cái tên ngốc Mạc Nguyên kia, bị Chung Uyển Tuyên xoay vòng vòng, haha.”

“Ai bảo lần trước cậu ta đánh tôi, hừ, đáng đời!”

Giang Nghĩa vừa nghe là biết có chiêu trò, thực ra ngay cả Giang Nghĩa cũng chỉ biết người phụ nữ kia tên là ‘Tuyên Tuyên, còn Socrates lại biết cả tên họ của đối phương.

Điều này chứng tỏ có vấn đề.

Anh hỏi: “Thế nào, ông biết cô gái tên Chung Uyển Tuyên kia sao?”

Socrates cười: “Đương nhiên là biết, người quen cũ! Không giấu gì anh, lúc trước tôi với cô ta là cánh tay trái cánh tay phải của Laura, cô ta phụ trách tìm kiếm những con rùa vàng, tôi phụ trách tán gái, hai chúng tôi hợp tác, đó là nam nữ đều ăn!”

Giang Nghĩa ngượng ngùng cúi đầu.

Chuyện này có gì đáng để khoe khoang? Rất vinh quang sao? Tại sao Socrates lại có biểu cảm vô cùng vui sướng, vô cùng tự hào?

Giang Nghĩa tiếp tục hỏi: “Vậy ông có cách liên lạc với cô ta không?”

“Không có. Mặc dù chúng tôi rất thân thiết, nhưng không có bất kỳ phương thức liên lạc nào. Laura nghiêm cấm tất cả những người dưới chướng liên lạc với nhau, tất cả đều phải nghe theo sự điều động của cô ta, ham muốn khống chế của người phụ nữ kia rất mạnh.”

Điều này Giang Nghĩa đã có một trải nghiệm sâu sắc.

Nhớ lúc đầu chính vì điều này, Tuần Dương của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc mới tức giận, vô tình xem Giang Nghĩa là nội ứng.

Không có phương thức liên lạc chính là không có, cũng không quan trọng.

Giang Nghĩa nhìn Socrates một cách rất nghiêm túc, nói: “Giống như những gì ông đã biết, Laura dùng cách vu cáo hãm hại gài bẫy tôi và

nhà họ Mạc rất thảm.”

“Tôi hi vọng ông có thể giúp tôi làm rõ chuyện này.”

“Như vậy, tôi và nhà họ Mạc đều bình an vô sự, lúc đó Laura chắc chắn sẽ tức giận đến mức đêm nào cũng mất ngủ, mối thù của ông không phải đã được báo rồi sao?”

Socrates cau mày.

Nói ra thì Mạc Nguyên cũng là kẻ thù của ông ta.

Vì báo thù một kẻ thù, mà đi giúp đỡ một kẻ thù khác, như vậy có hợp lý không?

Trong lúc ông ta vẫn còn do dự, chưa quyết định, Giang Nghĩa nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ lập tứ bảo vệ, đưa ông rời khỏi Thủ Đô, đến lúc đó Laura và cả giới y học muốn tìm đánh ông cũng không thể đánh được, cảm giác kia không phải là rất sảng khoái sao?”

Không thể không nói, Giang Nghĩa biết rất rõ suy nghĩ của những kẻ tiểu nhân như thế này.

Socrates bật cười.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ Laura muốn đánh ông ta lại không đánh được, ở nhà tức đến giậm chân, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Đợi đã, không đúng.

Socrates hỏi: “Lúc nãy anh nói, trừ Laura, người của giới y học Thủ Đô cũng muốn đánh tôi?”

“Không phải anh nhờ tôi giúp đỡ nhà họ Mạc sao? Vậy tôi không phải là nhân vật chính diện hả?”

“Tại sao người của giới y học Thủ Đô cũng muốn đánh một nhân vật chính diện.

Khóe miệng Giang Nghĩa hơi cong lên, vô cùng thần bí nói: “Bởi vì nhân vật chính diện như ông được lộ ra dưới phương thức của nhân vật

phản diện.”

Socrates cau này: “Anh đang nói nội gián hả?”

“Không phải, nhưng bản chất cũng tương tự.” Giang Nghĩa giải thích nói: “Thực ra chuyện tôi muốn ông làm chính là nhận mọi trách nhiệm về mình, khiến ông trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Như vậy, tôi và nhà họ Mạc mới có thể thoát thân.”

Xấu như vậy?

Socrates gãi đầu.

Nói cách khác, thực ra tất cả trách nhiệm đều thuộc về Laura, nhưng vì không có chứng cứ trừng trị Laura nên bây giờ Mạc Nguyên phải gánh chịu tất cả.

Mà Giang Nghĩa lại muốn để Socrates chủ động cõng cái nồi này.

Như vậy, có thể giúp Mạc Nguyên thoát thân, đồng thời cũng có thể khiến Laura tức đến nửa sống nửa chết.

Có chút không hợp thói thường, nhưng cũng không phải không thể.

Socrates nghiến răng nói: “Như vậy tôi hi sinh hơi nhiều, tôi làm như vậy, sẽ khiến dang tiếng bị xấu đi, để tiếng xấu muôn đời.”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà muốn phì cười.

Nhưng chuyện thiếu đạo tức mà lúc trước ông làm đã đủ để tiếng xấu muôn đời rồi, có xấu thêm một chút cũng sẽ không sao đúng không?

Bạch Dương lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, đặt lên bàn.

Socrates cười: “Này, anh Giang, anh nghĩ Socrates tôi là một người thiếu tiền sao? Nhà tôi là một gia tộc lớn, từ trước đến nay đều không thiếu tiền có được không? Dùng một tấm thẻ để mua chuộc tôi, haha.

Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì.

Bạch Dương ở bên cạnh giải thích hộ: “Bác sĩ Socrates, tấm thẻ này không phải là thẻ ngân hàng, mà là thẻ VIP chí tôn của club Ngọc Quang.”

“Cái gì?”

Hai mắt Socrates sáng lên.

Club Ngọc Quang là club nổi tiếng nhất ở nước ngoài, chất lượng các cô gái ở đó rất cao.

Một người bình thường không có tư cách để đi vào.

Thẻ VIP như thế này, có tiền cũng không mua được.

Giang Nghĩa lại có loại thẻ này, còn chủ động tặng cho người khác, Socrates mặt mày vui vẻ, trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Mỗi người đều có điểm yếu, ai cũng biết điểm yếu của Socrates là gì.

Giang Nghĩa bốc thuốc đúng bệnh, chắc chắn sẽ trị được bệnh.

Socrates không chút do dự nhận lấy chiếc thẻ, sợ Giang Nghĩa hối hận, theo như ông ta thấy, chiếc thẻ này là một báu vật vô giá.

“Anh Giang, anh yên tâm đi, vì chứng minh sự trong sạch cho anh và nhà họ Mạc, tôi tình nguyện làm người xấu.

“Cái gọi là tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục?”

“Hãy để Socrates tôi làm người xấu, chấp nhận mọi sự đau đớn.”

“Trái đắng tôi sẽ nhận lấy; còn quả ngọt dành phần anh!”

Những lời này nói một cách rất chính nghĩa.

Giang Nghĩa gật đầu, đứng dậy nói: “OK, vậy tôi đi trước, những chuyện còn lại Bạch Dương sẽ liên lạc với ông.

“Được, anh Giang yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này. Vì anh, càng vì bản thân tôi! Người đàn bà đê tiện Laura kia, tôi sẽ để cho cô ta biết, đánh mất tôi là một chuyện đau khổ đến mức nào!”

Socrates nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đàn bà đê tiện kia lừa tình cảm của tôi, lợi dụng sự chất phác, lương thiện của tôi để làm chuyện xấu, sao tôi có thể không hận cô ta?”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà ngượng ngùng đến mức sắp mắc bệnh ung thư rồi.

Mặc dù Laura không phải là người tốt nhưng hình như ông không hề phù hợp với bốn chữ chất phác, lương thiện?

Không phải do thèm khát người ta nên mới trúng kế hả?

Giang Nghĩa nói tiếp: “Vậy ông có muốn báo thù cô ta không?”

“Muốn!”

Socrates nói một cách vô cùng chắc chắc: “Lúc nào tôi cũng muốn báo thù cô ta, nhưng không có cách nào, ở Thủ Đô tôi không có thể lực, thêm nữa còn có tiếng xấu, đừng nói đến chuyện báo thù Laura, cho dù muốn tiếp tục ở Thủ Đô cũng không được, ngày nào cũng có người đến đập phá, bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.”

Giang Nghĩa nghe xong, giơ một ngón tay lên, nói: “Vậy trước khi ông rời khỏi đây, có muốn giúp tôi một chuyện nhỏ không, giết chết nhuệ khí của Laura, trút giận cho ông.”

“Có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên tôi sẽ đồng ý!”

Giang Nghĩa nói: “Được, vậy tôi nói thẳng luôn. Socrates, ông có biết vụ tai tiếng liên quan đến việc cậu chủ nhà họ Mạc dùng tiền quyên góp để bao gái không?”

Vừa nghe đến đây, Socrates bật cười.

“Đương nhiên là biết.”

“Cái tên ngốc Mạc Nguyên kia, bị Chung Uyển Tuyên xoay vòng vòng, haha.”

“Ai bảo lần trước cậu ta đánh tôi, hừ, đáng đời!”

Giang Nghĩa vừa nghe là biết có chiêu trò, thực ra ngay cả Giang Nghĩa cũng chỉ biết người phụ nữ kia tên là ‘Tuyên Tuyên, còn Socrates lại biết cả tên họ của đối phương.

Điều này chứng tỏ có vấn đề.

Anh hỏi: “Thế nào, ông biết cô gái tên Chung Uyển Tuyên kia sao?”

Socrates cười: “Đương nhiên là biết, người quen cũ! Không giấu gì anh, lúc trước tôi với cô ta là cánh tay trái cánh tay phải của Laura, cô ta phụ trách tìm kiếm những con rùa vàng, tôi phụ trách tán gái, hai chúng tôi hợp tác, đó là nam nữ đều ăn!”

Giang Nghĩa ngượng ngùng cúi đầu.

Chuyện này có gì đáng để khoe khoang? Rất vinh quang sao? Tại sao Socrates lại có biểu cảm vô cùng vui sướng, vô cùng tự hào?

Giang Nghĩa tiếp tục hỏi: “Vậy ông có cách liên lạc với cô ta không?”

“Không có. Mặc dù chúng tôi rất thân thiết, nhưng không có bất kỳ phương thức liên lạc nào. Laura nghiêm cấm tất cả những người dưới chướng liên lạc với nhau, tất cả đều phải nghe theo sự điều động của cô ta, ham muốn khống chế của người phụ nữ kia rất mạnh.”

Điều này Giang Nghĩa đã có một trải nghiệm sâu sắc.

Nhớ lúc đầu chính vì điều này, Tuần Dương của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc mới tức giận, vô tình xem Giang Nghĩa là nội ứng.

Không có phương thức liên lạc chính là không có, cũng không quan trọng.

Giang Nghĩa nhìn Socrates một cách rất nghiêm túc, nói: “Giống như những gì ông đã biết, Laura dùng cách vu cáo hãm hại gài bẫy tôi và

nhà họ Mạc rất thảm.”

“Tôi hi vọng ông có thể giúp tôi làm rõ chuyện này.”

“Như vậy, tôi và nhà họ Mạc đều bình an vô sự, lúc đó Laura chắc chắn sẽ tức giận đến mức đêm nào cũng mất ngủ, mối thù của ông không phải đã được báo rồi sao?”

Socrates cau mày.

Nói ra thì Mạc Nguyên cũng là kẻ thù của ông ta.

Vì báo thù một kẻ thù, mà đi giúp đỡ một kẻ thù khác, như vậy có hợp lý không?

Trong lúc ông ta vẫn còn do dự, chưa quyết định, Giang Nghĩa nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi làm xong chuyện này, tôi sẽ lập tứ bảo vệ, đưa ông rời khỏi Thủ Đô, đến lúc đó Laura và cả giới y học muốn tìm đánh ông cũng không thể đánh được, cảm giác kia không phải là rất sảng khoái sao?”

Không thể không nói, Giang Nghĩa biết rất rõ suy nghĩ của những kẻ tiểu nhân như thế này.

Socrates bật cười.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ Laura muốn đánh ông ta lại không đánh được, ở nhà tức đến giậm chân, cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Đợi đã, không đúng.

Socrates hỏi: “Lúc nãy anh nói, trừ Laura, người của giới y học Thủ Đô cũng muốn đánh tôi?”

“Không phải anh nhờ tôi giúp đỡ nhà họ Mạc sao? Vậy tôi không phải là nhân vật chính diện hả?”

“Tại sao người của giới y học Thủ Đô cũng muốn đánh một nhân vật chính diện.

Khóe miệng Giang Nghĩa hơi cong lên, vô cùng thần bí nói: “Bởi vì nhân vật chính diện như ông được lộ ra dưới phương thức của nhân vật

phản diện.”

Socrates cau này: “Anh đang nói nội gián hả?”

“Không phải, nhưng bản chất cũng tương tự.” Giang Nghĩa giải thích nói: “Thực ra chuyện tôi muốn ông làm chính là nhận mọi trách nhiệm về mình, khiến ông trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Như vậy, tôi và nhà họ Mạc mới có thể thoát thân.”

Xấu như vậy?

Socrates gãi đầu.

Nói cách khác, thực ra tất cả trách nhiệm đều thuộc về Laura, nhưng vì không có chứng cứ trừng trị Laura nên bây giờ Mạc Nguyên phải gánh chịu tất cả.

Mà Giang Nghĩa lại muốn để Socrates chủ động cõng cái nồi này.

Như vậy, có thể giúp Mạc Nguyên thoát thân, đồng thời cũng có thể khiến Laura tức đến nửa sống nửa chết.

Có chút không hợp thói thường, nhưng cũng không phải không thể.

Socrates nghiến răng nói: “Như vậy tôi hi sinh hơi nhiều, tôi làm như vậy, sẽ khiến dang tiếng bị xấu đi, để tiếng xấu muôn đời.”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà muốn phì cười.

Nhưng chuyện thiếu đạo tức mà lúc trước ông làm đã đủ để tiếng xấu muôn đời rồi, có xấu thêm một chút cũng sẽ không sao đúng không?

Bạch Dương lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, đặt lên bàn.

Socrates cười: “Này, anh Giang, anh nghĩ Socrates tôi là một người thiếu tiền sao? Nhà tôi là một gia tộc lớn, từ trước đến nay đều không thiếu tiền có được không? Dùng một tấm thẻ để mua chuộc tôi, haha.

Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì.

Bạch Dương ở bên cạnh giải thích hộ: “Bác sĩ Socrates, tấm thẻ này không phải là thẻ ngân hàng, mà là thẻ VIP chí tôn của club Ngọc Quang.”

“Cái gì?”

Hai mắt Socrates sáng lên.

Club Ngọc Quang là club nổi tiếng nhất ở nước ngoài, chất lượng các cô gái ở đó rất cao.

Một người bình thường không có tư cách để đi vào.

Thẻ VIP như thế này, có tiền cũng không mua được.

Giang Nghĩa lại có loại thẻ này, còn chủ động tặng cho người khác, Socrates mặt mày vui vẻ, trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Mỗi người đều có điểm yếu, ai cũng biết điểm yếu của Socrates là gì.

Giang Nghĩa bốc thuốc đúng bệnh, chắc chắn sẽ trị được bệnh.

Socrates không chút do dự nhận lấy chiếc thẻ, sợ Giang Nghĩa hối hận, theo như ông ta thấy, chiếc thẻ này là một báu vật vô giá.

“Anh Giang, anh yên tâm đi, vì chứng minh sự trong sạch cho anh và nhà họ Mạc, tôi tình nguyện làm người xấu.

“Cái gọi là tôi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục?”

“Hãy để Socrates tôi làm người xấu, chấp nhận mọi sự đau đớn.”

“Trái đắng tôi sẽ nhận lấy; còn quả ngọt dành phần anh!”

Những lời này nói một cách rất chính nghĩa.

Giang Nghĩa gật đầu, đứng dậy nói: “OK, vậy tôi đi trước, những chuyện còn lại Bạch Dương sẽ liên lạc với ông.

“Được, anh Giang yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này. Vì anh, càng vì bản thân tôi! Người đàn bà đê tiện Laura kia, tôi sẽ để cho cô ta biết, đánh mất tôi là một chuyện đau khổ đến mức nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK