Ban đầu Ôn Nhược Hà không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói ừ', ngay sau đó ông ta cảm thấy lời này không đúng lắm.
Ông ta không còn giá trị gì nữa là sao?
Ôn Nhược Hà nghi hoặc nhìn Lôi Hạo: "Con nói cái gì?"
Lôi Hạo nhún nhún vai: "Nếu ông đã nói cho tôi kế sách cuối cùng để đối phó với Giang Nghĩa, vậy thì ông không còn giá trị gì nữa. Sư phụ, hình như tôi không cần phải giữ ông lại nữa đâu nhỉ?”
Ôn Nhược Hà hoảng sợ.
Sao ông ta ngờ nổi Lôi Hạo sẽ có tư tưởng phản nghịch như vậy? Mà còn trong thời điểm quan trọng này.
"Con đừng làm càn!"
Ôn Nhược Hà lùi về sau vài bước, từ trước đến nay chỉ có ông ta đi tính kế người khác chứ chẳng ai đi tính kế ông ta cả.
Lôi Hạo từng bước tới gần.
Anh ta vừa đi vừa nói: "Lát nữa đánh với Giang Nghĩa, chỉ có hai kết quả, thắng và thua.
"Nếu thua thì tôi-Lôi Hạo chính là một phế phẩm. Trong mắt Ôn sư phụ sẽ là một thứ không còn giá trị lợi dụng và sẽ bị vứt bỏ giống như những đồ đệ khác. Ai mà biết tôi sẽ bị xử lý vì lý do gì chứ?”
"Nhưng nếu tôi thắng ... thì tôi sẽ là Chiến thần Tu La đứng trên vạn người. Tôi không muốn mình giống như Giang Nghĩa, đã là chiến thần Tu La rồi mà còn bị ông khống chế. Vậy thì càng cần phải giải quyết ông.”
"Cho nên, dù thắng hay thua thì tôi đều nhất định phải diệt trừ ông."
Lôi Hạo nhìn chằm chằm Ôn Nhược Hà: "Sư phụ, ông đã chuẩn bị đi chết chưa?”
Ôn Nhược Hà lo lắng như điên.
Ông ta cả đời bày mưu tính kế, tính kế sư phụ, sư đệ và cả đồ đệ, nhưng không ngờ cuối cùng lại thua trong tay tên khốn Lôi Hạo này!
Ông ta không vui!
Thấy Lôi Hạo từng bước đi tới, ông ta chẳng nghĩ được cách nào cả.
Một lão già từng bị trọng thương sao có thể là đối thủ của một con sói hoang hung dữ?
Ôn Nhược Hà hét lên: "Cứu mạng cứu mạng!"
Nhưng ai sẽ đến cứu ông ta?
Vì muốn tránh tai mắt người khác nên ông ta đặc biệt dẫn Lôi Hạo đến một nơi bí mật không ai có thể tìm thấy, bây giờ kêu cứu cũng không có người nghe.
Chỉ có bốn từ: tự làm tự chịu.
Lôi Hạo cười haha: "Sư phụ, ông quá thèm khát quyền lực rồi, không tự nghĩ xem mình bao nhiêu tuổi rồi? Ông nên về hưu từ sớm rồi. Ông yên tâm, tôi sẽ kế thừa di sản của ông, thay ông hưởng thụ quyền lực.
Vừa nói, Lôi Hạo vừa sải bước đi tới rồi ấn đầu Ôn Nhược Hà.
Ôn Nhược Hà muốn phản kháng, lại bị Lôi Hạo gạt phăng.
Một nỗi sợ hãi và hối hận to lớn dâng lên từ tận đáy lòng Ôn Nhược Hà.
Phải, ông ta hối hận rồi.
Ông ta nhớ Uông Oánh Hà đã nói với ông ta từ rất lâu rằng, Lôi Hạo không đáng tin.
Mặc dù Lôi Hạo có thiên phú rất cao, nhưng nhân phẩm rất tệ, so với Giang Nghĩa đúng là một trời một vực.
Lẽ ra bọn họ phải nghỉ hưu từ lâu rồi.
Họ cũng không nên đoạn tuyệt với Giang Nghĩa.
Chọn Lôi Hạo là quyết định tệ nhất mà Ôn Nhược Hà từng đưa ra trong đời.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Lôi Hạo nắm đầu Ôn Nhược Hà, anh ta đút một tay vào túi rồi cười: “Sư phụ, năm đó ông phản bội sư đệ, giờ lại hãm hại đồ đệ. Có phải cũng cảm thấy rất kích thích rất sướng giống như tôi lúc này không?”
Ôn Nhược Hà không nói nên lời.
Người xưa có câu: Thiện ác tất báo, chỉ là tới sớm hay tới muộn thôi.
Chính ông ta đã tự tìm kết quả như thế này.
"Sư phụ, yên nghỉ đi."
Lôi Hạo nắm đầu Ôn Nhược Hà rồi dùng sức đập mạnh về phía thân cây lớn phía sau, phịch một tiếng, đầu ông ta đập thẳng vào thân cây.
Trong nháy mắt, máu tươi phun ra xối xả.
Rồi tử vong tại chỗ.
Trước khi chết, ông ta nhìn lên bầu trời, dường như trên trời dần hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.
Giang Nghĩa.
Là Giang Nghĩa.
Ông ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Giang Nghĩa.
Nhớ lại lúc ông ta dày công huấn luyện Giang Nghĩa, nâng đỡ Giang Nghĩa.
Nhớ lại...
"Nghĩa~~"
Tiếng hét đó là suy nghĩ cuối cùng của Ôn Nhược Hà trước khi chết.
Rầm một tiếng, Ôn Nhược Hà trực tiếp ngã xuống đất rồi hoàn toàn tắt thở.
Lôi Hạo phủi phủi tay, nhổ một ngụm rồi nói: "Lão già, mỗi mình ông mà muốn tính kế tôi? Haha, may mà ông đây luôn đề phòng ông! Ông tưởng ai cũng như Giang Nghĩa có thể mặc ông sắp xếp sao! Hừ!”
Sau khi chửi xong, anh ta quay lưng bỏ đi.
Trở lại địa điểm khảo hạch.
15 phút nghỉ giải lao đã hết, tiếng chuông vang lên, bốn người vượt qua vòng thứ nhất đồng thời bước lên sàn đấu cuối cùng.
Giám khảo lớn tiếng nói: "Kế tiếp là vòng khảo hạch thứ hai, cũng là vòng cuối cùng, quy tắc rất đơn giản, ai có thể là người cuối cùng đứng trên sân khấu thì người đó sẽ là người chiến thắng, sẽ nhận được chức vị “chiến thần Tu La”! Sẽ là người đứng trên vạn người!”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người nhìn chằm chằm vào sân khấu, chờ đợi trận chiến cuối cùng.
Chỉ có Uông Oánh Hà nhìn trái nhìn phải, không biết chồng mình đã đi đâu, theo lý mà nói thì Ôn Nhược Hà không thể bỏ lỡ một dịp quan trọng như vậy được.
"Ông ta đi đâu rồi?”