Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Ờ, sau khi sự tình bại lộ thì cậu tự sát nhận tội sao?”
Chuyện này....
Mạc Nguyên thật sự cạn lời rồi, bây giờ đến cả việc tự sát cũng không được thì phải làm thế nào đây?
Mọi người ở đây đều biết Mạc Nguyên bị oan nhưng vấn đề là người khác không tin kia kìa! Dù anh ta có thanh minh cũng không đạt được hiệu quả tốt.
Quần chúng chỉ cho rằng anh ta đang giảo biện, đang che đậy sự thật.
Nếu đối phương lại khơi dậy dư luận thì tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.
Phải làm sao đây?
Lần này, dù có là Giang Nghĩa cũng bị chiếu tướng, nhất thời, anh cũng không nghĩ ra được biện pháp gì cá.
Anh tựa người vào sofa, vắt óc suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Giang Nghĩa mới đưa ra một cậu hỏi: “Chúng ta thảo luận lâu như vậy nhưng đều bỏ qua một câu hỏi quan trọng nhất
Kẻ địch của chúng ta là ai?”
Đúng vậy.
Rốt cuộc ai muốn hãm hại bọn họ?
Mạc Thanh Tùng suy nghĩ: “Rốt cuộc ai muốn hại chết nhà họ Mạc chúng ta? Ngoại trừ bất động sản Cường Long thì hình như chúng ta không có kẻ thù nào cả. Hơn nữa, chẳng phải bất động sản Cường Long phá sản rồi sao?”
Giang Nghĩa nói: “Hành động của bên kia rất tỉ mỉ, âm thầm ra chiêu, không giống với phong cách của bất động sản Cường Long. Hơn nữa mọi người không cảm thấy, từ vụ việc của bác sĩ nước ngoài đến bất động sản Cường Long, cuối cùng là vu oan Mạc Nguyên đều có phong cách giống nhau sao?" Bạch Dương nói: “Thống soái, ý anh là hàng loạt rắc rối mà chúng ta gặp phải gần đây đều do một người hoặc một nhóm người bày ra sao?”
“Khả năng cao là thể.
Bạch Dương suy nghĩ rồi đột nhiên nói: “Thiếu chủ, anh thấy có khả năng là do sư đệ Lôi Hạo của anh gây ra không?”
Giang Nghĩa lắc đầu.
“Không thể đâu”
“Tại sao?”
“Rất đơn giản, mục đích không giống.
Giang Nghĩa giơ hai ngón tay lên: “Mục đích của kẻ địch hiện tại là tiêu diệt nhà họ Mạc và tôi; còn mục đích của Lôi Hạo là đánh bại tôi.”
Bạch Dương cau mày: “Không phải đều như nhau sao?”
“Rất khác nhau đấy” Giang Nghĩa giải thích: “Nếu mục đích của họ là tiêu diệt tôi thì họ có thể bất chấp mọi thứ, không từ thủ đoạn, trong sáng ngoài tối đều được. Như bây giờ đấy, chúng núp trong tối đánh lén, hết lần này tới lần khác dùng những thủ đoạn bẩn thỉu”
“Nhưng nếu muốn đánh bại tôi thì không thể núp trong tối được.
“Nếu Lôi Hạo muốn đánh bại tôi thì nhất định phải có khán giả. Giống như lần trước ở trong doanh trại vậy. Lôi Hạo nhất định phải đánh bại tôi trước mặt mọi người mới có thể chứng minh hắn mạnh hơn tôi.”
"Nếu không, hắn ta âm thầm tiêu diệt tôi thì có tác dụng gì chứ? Vừa không thể chứng minh được hắn mạnh hơn tôi, nếu bị người khác biết hắn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu thì họ chỉ cảm thấy hắn là kẻ tiểu nhân vô dụng thôi.
“Thế thì sao hắn ta có thể kế thừa vị trí Chiến thần Tu La được?”
Bạch Dương gật đầu: "Có lý, tính cách của Lôi Hạo cũng không phải là kiểu dùng thủ đoạn đánh lén. Vậy ngoại trừ Lôi Hạo thì còn ai chứ?”
Giang Nghĩa nói: “Đừng đoán nữa, đi điều tra đi. Cho cậu 12 tiếng, nhất định phải tìm được hung thủ bày mưu hãm hại chúng ta là ai.
Bạch Dương lập tức đứng dậy: “Tuân mệnh!”
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, Giang Nghĩa quay sang nhìn cha con nhà họ Mạc rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng không rảnh đâu, bàn xem sớm mai phải ứng phó với các nhà từ thiện tìm tới tận cửa thế nào đi.”
“Dựa theo tình hình hiện tại, đoán chừng ngày mai sẽ có rất nhiều người đến tìm đấy, vậy chúng ta nên ứng phó với bọn họ như thế nào đây?"
Mạc Thanh Tùng thở dài một hơi: “Xảy ra sự việc thế này, tôi thật sự không biết phải giải quyết thế nào nữa.
Mạc Nguyên căn rằng, ánh mắt kiên định như đã nảy ra ý tưởng gì đó.