Trái tim Thẩm An Nhiên tựa như rơi vào hầm bằng, nỗi sợ hãi trong lòng phút chốc hóa thành kim thép đâm xuyên qua toàn bộ lồng ngực của cô.
Đến nước này cô đã không còn muốn để ý gì nữa, mở miệng nói cho Lệ Đình Phong chuyện mình mang thai: “Lệ Đình Phong anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã mang thai…
Nhưng ánh mắt Lệ Đình Phong đã trở nên điên cuồng, anh không cho Thẩm An Nhiên cơ hội nói hết câu đã lao đến ném cô từ lầu hai xuống.
Thẩm An Nhiên bất chợt trừng to hai mắt, đồng tử run rẩy, sợi dây lý trí còn sót lại cuối cùng cũng đứt phăng.
Chỉ nghe thấy “Bịch!” một tiếng lớn, Thẩm An Nhiên rơi xuống cầu thang, cả người không khổng chế được lực mà lần xuống, bụng liên tục va phải bậc thang.
Thẩm An Nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết thế lương, trong mắt là trời đất xoay tròn, sau gáy của cô nặng nề đập phải sàn nhà lạnh như băng, ánh mắt cô mơ hồ nhìn về bóng dáng cao ngạo đứng trên lầu: Lệ Đình Phong, anh thật tàn nhẫn…
Ngay sau đó, bụng cô dâng lên cảm giác đau đớn, lục phủ ngũ tạng bên trong tựa như bị đảo lộn theo cú ngã. Cả người Thẩm An Nhiên run rẩy, cơn đau đớn tựa như sóng dữ đánh tới khiến cho tiếng rên rỉ vỡ vụn bật ra từ cổ họng. Cô đưa bàn tay phải run rẩy che lên bụng mình, cảm nhận được một thứ rất quan trọng đang dần dần mất đi.
Vốn ban đầu cô muốn giết nó, nhưng sao khi biết nó mất đi cô lại buồn bã như thế?
Đây là con của cô, đứa con đầu lòng của cô … dưới thân cô chảy ra một mảng ẩm ướt, Thẩm An Nhiên tê dại mở to hai mắt, trong đó là cảm xúc trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy xuống, chỉ trong chốc lát cả người cô đều ướt đầm giống như vừa ngâm trong bể máu.
Lệ Đình Phong đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống bóng người bên dưới, hai tay đang nắm chặt của anh vẫn đang run rẩy, đầu óc bị tức giận khống chế cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình tĩnh,
Tại sao Thẩm An Nhiên lại chảy nhiều máu thế? Hạ Minh Nguyệt ngã từ đây xuống cũng không nghiêm trọng như vậy.
Không kịp suy nghĩ, Lệ Đình Phong điên cuồng lao xuống lầu ôm Lấy Thẩm An Nhiên, lồng ngực anh bị sự sợ hãi xâm chiếm, hai tay run cầm cập.
Cơn đau ở bụng dập nát đi tỉa lý trí cuối cùng của Thẩm An Nhiên, cô xụi lơ tựa vào lòng anh, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vô thần nhìn chăm chăm vào hàm dưới của anh.
“Lệ Đình Phong… Thẩm An Nhiên đau khổ rên rỉ gọi thành tên người đàn ông ấy, trong giọng nói run run tràn ngập bị thương.
Cô khó khăn há miệng cần mảnh áo trước ngực Lệ Đình Phong, cổ họng phát ra tiếng kêu rên rồi trong nháy mắt nôn ra một ngụm máu nhuộm đỏ ngực áo trái của anh.
Cô gái trong lòng anh cả người đều là máu, xung quanh bị bao phủ bởi một mùi máu tanh nồng.
Lệ Đình Phong run rẩy ôm lấy cánh tay mêm nhũn như sợi bún của Thẩm An Nhiên, anh lảo đảo chạy đến gara, hai tay run rẩy đặt An Nhiên ở ghế sau rồi luống cuống tay chân kéo dây an toàn cố định thân thể Thẩm An Nhiên.
“Thẩm An Nhiên cô đừng ngủ, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Thẩm An Nhiên không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cô chỉ cảm thấy đau đớn và lạnh lẽo. Đôi mắt cô hoảng hốt nhìn con én vút bay bên cửa sổ.
Tay Thẩm An Nhiên vẫn còn đặt trên bụng muốn cảm nhận động tĩnh bên trong, nhưng bất kể cô có cảm nhận ra sao thì bên trong vận im lìm.
Cô dẫn nhận ra chồi non trong bụng đã biến mất, chồi non còn chưa kịp nảy mầm cứ như vậy bị bóp chết từ trong nổi.
Lệ Đình Phong ngồi lên ghế lái, chân phải cứng đờ đạp ga, lúc lái xe ra ngoài anh vội vàng gọi điện thoại cấp cứu, sau khi xác nhận xe cấp cứu đi theo tuyến đường đó thì đạp ga đến mức tối đa, cả đoạn đường đều bấm còi, chen lấn vượt đèn đỏ.
Lệ Đình Phong vừa quan sát tuyến đường phía trước vừa nhìn Thẩm An Nhiên trong gương chiếu hậu, sắc mặt cô vốn đã trắng bệch bây giờ càng trắng như tờ giấy mỏng.
Lệ Cảnh Thâm cảm giác mình sắp phát điện lên, hốc mắt anh đỏ bừng cắn răng giận dữ nói: “Thẩm An Nhiên cô bị sao vậy, rốt cuộc cô đã giấu tôi chuyện gì!”