Cách dỗ người khác của Lệ Đình Phong giống như dỗ một chú chó hay một chú mèo nhỏ vậy, đối với anh mà nói dù Thẩm An Nhiên có tức giận khàn cả giọng thì cũng chỉ giống như thổi một hơi thôi.
“Ai náo loạn với anh?”
“Được được được, em không làm loạn, ăn cơm đi, nếu không ăn kẹo hồ lô thì không ăn, về sau anh lại mua cho em” Anh còn tưởng rằng Thẩm An. Nhiên thích nó chứ.
Lệ Đình Phong không khăng khăng kéo Thẩm An Nhiên đi xem phim nữa, tinh thần của Thẩm An Nhiên không tốt lắm, ăn cơm xong có chút buồn ngủ nên anh liền dẫn cô đi về.
Vừa lên xe cô đã dựa vào ghế rồi khép mắt lại, lí do hiện giờ cô thích ngủ là vì uống thuốc mà bác sĩ tâm lý kê cho, nếu uống thuốc đó nhiều thì không tốt cho cơ thể nhưng không uống thì không thể khống chế được bệnh tình, thuốc mà độc ba phần thì chỉ có thể giảm dần dần bớt lượng thuốc xuống thôi.
Về đến nhà rồi nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, Lê Đình Phong vốn dĩ muốn ôm cô vào, kết quả ngón tay mới vừa đụng tới phần eo cô thì cô liền tỉnh lại.
Giống như là một phản xạ có điều kiện vậy, cô trùng đôi mắt đầy cảnh giác mà nhìn anh, Lệ Đình Phong có thể nhìn thấy đủ các loại ánh mắt từ trong mắt Thẩm An Nhiên, có sợ hãi, có lạnh nhạt, có cảnh, có hoang mang nhưng chỉ thiếu đi mỗi sự vui mừng, Lệ Đình Phong bị cô trừng đến nỗi sửng sốt, ngay sau đó cảm giác có sự trống rỗng ập tới, trong lòng như bị cắn một
cái vậy.
“Anh nhìn em ngủ say quá nên liền muốn bế em vào nhà”
Thẩm An Nhiên không nhận tình cảm của anh, cô lung lay người xuống xe mở cửa ghế sau rồi lấy đồ ra.
Duy trì một động tác ngủ cả đường đi nên hiện tại thân thể của cô rất đau nhức, đặc biệt là cổ, vừa ngửa đầu đầu một cái là xương của cô liền vang lên tiếng cành cạch.
Lệ Đình Phong lái xe vào gara xong thì Thẩm An Nhiên đã lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào, cô đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai, đem quà cầm trong tay lấy hết ra.
Chúng đều không phải những đồ vật đáng giá gì, nhưng những đứa trẻ đó đã dành rất nhiều công sức ra, huống chi đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được nhiều quà như vậy.
Những món đồ thủ công phức tạp hơn một chút là do mấy đứa trẻ cùng nhau làm, Thẩm An Nhiên lấy một chiếc lọ to bằng khoảng một bàn tay ra, bên trong đựng đầy những ngôi sao plastic đầy đủ sắc màu rực rỡ, Thẩm An Nhiên quơ quơ cái lọ, ở trên bệ của cái lọ cô thấy được một dòng chữ nhỏ.
Trên mỗi món quà đều viết tên của những đứa trẻ lên đó, đại diện cho việc chính tay những đứa bé đó làm ra.
Trong lòng Thẩm An Nhiên cảm thấy ấm áp, cô để từng món quà vào trong ngăn kéo, cuối cùng thấy được một đôi hoa tại “Hồ lô đường” được thiết kế rất tinh xảo.
Thẩm An Nhiên lấy ra, ở trên hộp thấy được hai chữ “Bạch Hải Châu”.
Cũng chỉ là ba chữ bình thường nhưng lại khiến cô bối rối không thôi, như là có một bàn tay to đang nắm chặt lấy trái tim của cô vậy.
Nếu trở lại một tháng trước, tuyệt đối Thẩm An Nhiên không dám tin cô
sẽ để bụng một tên ngốc to con đến như vậy.
Lệ Đình Phong mời một người giúp việc dọn vào biệt thự, tên cô ấy là Chu Thần Phù, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường đại học chính quy, gia cảnh nghèo khó nên độc lập từ nhỏ, vốn dĩ cô ấy tới Đại Phong để phỏng vấn làm thư ký, kết quả lại bị Triệu Việt đào tới đây để làm giúp việc, chiều ngang của hai nghề này khác nhau một trời một vực, quả thực là tài lớn mà làm. việc nhỏ.
“Rốt cuộc Triệu Việt dùng cách gì để lừa cô tới đây làm người giúp việc vậy?” Là một sinh viên tốt nhưng lại chạy tới đây làm giúp việc, Thẩm An Nhiên chỉ có thể nghĩ đến một điều chính là: Mắc mưu bị lừa.
Nói tới chuyện này nhưng thật ra vẻ mặt Chu Thần Phù lại không sao cả: “Còn có thể vì cái gì nữa ạ, đương nhiên là vì tiền rồi, làm người giúp việc ở chỗ này một tháng còn nhiều gấp hai lần so với tôi đi làm công ty đó ạ”
Lệ Đình Phong trả giá cao để mời một người giúp việc không chỉ nấu cơm quét tước dọn dẹp vệ sinh, mà chủ yếu là để có thể nói chuyện giải buồn với Thẩm An Nhiên.
Chu Thần Phù nấu đồ ăn ở trong bếp theo thực đơn dinh dưỡng của bệnh. viện, tay nghề nấu ăn của cô ấy không tồi, hơn nữa cũng biết học hỏi nên chỉ cần một ngày ngắn ngủi là có thể hiểu sơ về khẩu vị và những món mà Thẩm An Nhiên phải kiêng.
“Cô Nhiên, tôi cảm thấy tổng giám đốc Lệ đối xử với cô khá tốt, lúc trước người ngoài còn đồn rằng ngài ấy kết hôn với cô chẳng qua là vì lợi ích giữa các gia tộc, nhưng hiện tại tôi cảm thấy không đúng chút nào.”
Trong phòng khách đang bật TV, Thẩm An Nhiên lại cầm một quyển sách lật xem, cô không có để lực chú ý ở bất cứ chuyện gì cả, nghe tới lời Chu Thần Phù nói xong thì ngón tay cô trở nên cứng đờ: “Không cảm thấy cái gì?”.
Chu Thần Phù trả lời: “Chính là... Nếu ngài ấy không yêu cô thì hẳn là sẽ ly hôn với cô, tôi vào làm mấy ngày rồi nhưng tôi có cảm giác tổng giác đốc Lệ đối xử với cô rất cẩn thận, thường xuyên hỏi tôi chuyện của cô rằng một ngày cô làm những gì, ngài ấy còn hỏi tôi chỗ để đi hẹn hò cho các đôi tình nhân, muốn lúc nghỉ ngơi mang cô ra ngoài để giải sầu”
Lệ Đình Phong luôn để Thẩm An Nhiên ở trong mắt, ngược lại cô ấy lại cảm thấy Thẩm An Nhiên không thích Lệ Đình Phong giống như lời người ta nói.
Thẩm An Nhiên lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong mới nói: “Thì ra ở trong mắt cô đây là thích sao? Là đối xử với một người thật tốt!”
Lúc cô nói lời này thì giọng cực kỳ nhẹ, dường như không mang theo cảm xúc gì cả, híp nửa con mắt lại khiến mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.
Chu Thần Phù hơi giật mình gật đầu, nói chuyện có chút lắp: “Chẳng lẽ... Không phải sao ạ?”
Thẩm An Nhiên nghe xong thì không nhịn được mà cười nhạo một tiếng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm và trào phúng: “Cô biết vì sao anh ta mời cô tới đây để làm người giúp việc không?”
“Bởi vì cô bị bệnh, tổng giám đốc Lệ mời tôi tới để chăm sóc cho cô, nói chuyện với cô, đốc thúc cô ăn cơm và uống thuốc” Chẳng phải điều này là rất tốt sao?
Thẩm An Nhiên lại hỏi: “Vậy cô có biết vì sao tôi lại bị bệnh hay không?”
Chu Thần Phù không trả lời, những việc này thì đương nhiên cô ấy không biết, tin tức Thẩm An Nhiên có bệnh là do cô ấy đọc được ở trên mạng, cụ thể như thế nào thì cô ấy cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc thì bệnh tâm thần cũng không phải bệnh gì tốt lắm.
“Lúc trước khi tôi mang thai bảy tuần, Lê Đình Phong đẩy tôi từ trên lầu xuống khiến tôi bị sinh non, xong việc đó thì anh ta lại mang người phụ nữ
khác tới bệnh viện đứng ở trước mặt tôi, giống như lũ súc sinh mà thảo luận với nhau xem tôi nên sinh nhiều hay ít con cho tình nhân của anh ta, khiến cho tôi sống không bằng chết, so với một con chó cũng không bằng!”