Lệ Đình Phong nhìn ra được tâm trạng lúc này của Thẩm An Nhiên rất kém, anh liền chuyển chủ đề khác: “Bây giờ một mình em
nhà như này thì có cần mời một người về chăm sóc cho em không”
“Không cần thiết, em có tay có chân không cần người khác phải chăm sóc” Thẩm An Nhiên không chút tinh thần mà uống hết nước canh ở trong bát, có chút chần chừ.
“Người giúp việc tự em tuyển, có thể ở nhà nói chuyện với em đã là tốt lắm rồi.” Anh là chân tâm thật ý muốn suy nghĩ cho Thẩm An Nhiên, bác sĩ tâm lí cũng đã nói tình hình của cô trước mắt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có chút khuynh hướng tự bế, cần phải có người ở bên cạnh.
Mà anh thì lại không thể nào ngày nào giờ nào cũng ở bên cạnh cô được, anh đã một tháng nay không đến công ti rồi, một đống văn bản tài liệu khổng lồ đang cần ăn phải kí tên xử lí, một chút công việc xã giao cùng cần anh phải tự mình đi.
Sau khi Thẩm An Nhiên xuất viện, con người hoàn toàn không giống trước nữa rồi, trước đây có tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn, nhu hòa như thế nào, bây giờ lại tức giận vô cớ ra sao.
Trước đây không có bệnh, cô tức giận thì thường sỉ nhục Lệ Đình Phong anh vài câu, mà bây giờ lại chỉ trốn ở trong một ngóc
ngách nào đó, vào lúc mà anh không chú ý, trên tay cô lại nhiều thêm vài vết tự mình hại mình.
Thẩm An Nhiên rõ ràng không muốn nhận ý tốt của anh: “Nếu như khi mà anh đánh tôi có thể hạ thủ lưu tình, nhẹ nhàng một chút thì tôi đã cảm thấy rất tốt rồi”
Bạo lực gia đình chỉ có không lần và vô số lần, trước đây Lệ Đình Phong đánh cô chỉ đơn giản là tát vài cái thôi, nhưng từ sau khi nhà họ Thẩm bị lật đổ, anh ta đối với cô càng ngày càng không có tình cảm, nhốt cô ở trong phòng ngủ không cho ăn cơm, dùng còng tay khóa cô lại trên ban công, gió lạnh thổi, quỳ trên kính, bay giờ thì trực tiếp ném cô từ trên lầu hai xuống dưới đất,
Ở một nơi cao như thế, lập tức ném xuống tầng, nếu như ngoài ý muốn mà dập đầu xuống thì đã có khả năng cai là chảy máu não rồi tử vong, như cô đây mất một đứa bé thì đã là nhẹ lắm rồi.
Lệ Đình Phong dò sét cô một cái, cúi đầu xuống uống canh.
Thẩm An Nhiên chống cằm, nhìn những món ăn ở trên bàn, suy nghĩ sớm đã không biết bay đến phương trời nào rồi, Lê Đình Phong nhìn thấy cô không động đũa tí nào thì liền cau mày: “Không hợp với khẩu vị của em à?”
“Không có khẩu vị, ăn không vào” Hôm nay những đồ ăn ngon lành có đưa vào trong miệng thì cũng giống như là nhai sáp nến vậy, căn bản cô không nuốt trôi gì cả”.
A
#
Ăn cơm trưa xong, Lệ Đình Phong thu bát đũa vào dể trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem hoa quả đã được mua về ngày hôm
nay, bồ đào mùa này rất ngọt, mỗi cái đều tím tím đen đen, lại còn tròn vô cùng.
Anh rửa sạch một bàn rồi để trước mặt của Thẩm An Nhiên, chăm sóc Thẩm An Nhiên một tháng, đã thành một thói quen, thuần thục mà bóc trái bồ đào ra, lấy thịt quả rồi đưa lên trước miệng của Thẩm An Nhiên: “Thử xem”.
Thẩm An Nhiên nhíu mày, sắc mặt có chút không kiên nhẫn, cô nghiêng mặt sang chỗ khác: “Buồn nôn chết đi được”
Thần sắc của Lệ Đình Phong lạnh lẽo nhưng vẫn bình tĩnh: Khi em ở bệnh viện, anh đều đút cho em ăn như thế đấy”
“Em không ăn”
Lệ Đình Phong cười cười, vứt quả bồ đào ở tỏng tay vào thùng giác, giật một tờ khăn giấy để lau tay: “Không ăn thì thôi vậy, nhưng mà em vẫn nên ăn nhiều trái cây vào, cũng không thể không ăn cái gì được đâu”
Lê Đình Phong có tính sạch sẽ, sẽ không chăm sóc người khác, người như anh như vậy không ai bì nổi, có thể buông bỏ bản thân. để bóc hồ đào cho người khác ăn, một mặt như thế này mà bị người quen anh nhìn thấy thì ra là cảm giác đầu tiên chính là kinh
SỢ.
Lệ Đình Phong anh cũng không phải là người không thể làm được tí công việc nhà gì, nhưng mà tay chân không thể nào nhanh nhẹn được, rửa xong đống bát đũa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Việt một cuộc để bảo anh ta sắp xếp người làm qua đây, tuổi tác tốt nhất là cũng tầm tầm như Thẩm An Nhiên, làm công việc nhà thì nên chịu khó, trung thực.
Tìm một cô gái hai mươi tuổi đầu làm giúp việc đã khó rồi, càng đừng nói đến yêu cầu của Lệ Đình Phong lại còn cao đến thế, Triệu Việt gật đầu đáp ứng cáp điện thoại rồi đi chiêu mộ người.
Thẩm An Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha ở bên ngoài đã nghe được vô cùng rõ ràng âm thanh gọi điện thoại của Thẩm An Nhiên.
Cô chẳng cảm thấy Lê Đình Phong chăm sóc nhiều tí nào, cô chỉ thấy thật bực bội, rõ ràng cô đã nói rất rõ ràng là cô không cần có người đến chăm sóc mình rồi mà, nhưng anh hết lần này tới lần khác vẫn ỷ mạnh mà sắp xếp người vào dây.
Trên mặt nói là muốn chăm sóc cô, muốn có người giúp cô giải buồn, trên thực tế thì không phải là vì muốn trông trừng từng nhất cử nhất động của cô hay sao, có như thế này chả khác mấy tù nhân là bao.
Thẩm An Nhiên càng căm tức lại càng thấy nôn nóng, dạ dày cũng bắt đầu quặn thắt rồi, cô che bụng đi, hai chân đặt lên mặt ghế sô pha, cằm chống ở trên đầu gối, cả người cuộn tròn thành một đoàn.
Lệ Đình Phong không ngờ được bản thân đã động chạm đến cái gì rồi, sau khi gọi điện thoại xong quay trở lại, liền nhìn thấy Thẩm An Nhiên nhìn chặt vào cầu thang, lòng anh run lên, lo lắng cô cứ mãu nhìn cầu thang như thế sẽ dẫn ra sự sợ hãi phát bệnh của ngày hôm đó.
Đợi đến lúc anh đi qua đó, thì mới phát hiện, ánh mắt của Thẩm An Nhiên ngưng trệ, giống như đang ngó vào cầu thang nhưng trên thực tế thì không thấy cái gì cả, cô chỉ là tùy ý đặt ánh mắt vào chỗ nào đó rồi ngẩn người thôi.
“Thẩm An Nhiên” Anh gọi cô một tiếng.
Thẩm An Nhiên lấy lại tinh thần, quay mặt ra bên trái của cửa
Sổ.
Trong lòng Thẩm An Nhiên đang ghi nhận anh, giữa hai người bọn họ có rất nhiều sự ngăn cách, chỉ đơn giản là nói số mệnh của hai người vượt không qua, trong lúc mà bác sĩ làm thuật thôi miên cho Thẩm An Nhiên, Lê Đình Phong lại chỉ muốn nghĩ cách gì đó để có thể làm Thẩm An Nhiên mất đi kí ức.
Nhưng mà cho dù Thẩm An Nhiên không nhớ đến những cái đó, thì anh cũng sẽ nhớ mãi không bao giờ quên được.
Ví dụ như là cái bậc thang đó, rõ ràng đã lau sạch sẽ hết rồi, nhưng mà anh cảm thấy trên mặt vẫn phủ kín vết máu, thậm chí anh còn cảm thấy một vong hồn nho nhỏ vẫn còn trôi lơ lửng ở đâu
đó.
Lê Đình Phong đưa tay lên vuốt vuốt huyệt thái dương, cơ bụng đè nén nên có chút đau đớn, gần đây có lẽ anh đã quá mệt mỏi rồi, nếu không thì sao lại nghĩ đến những thứ không có thật như thế.
Nhưng mà anh có thể hiểu được, tại sao khi Thẩm An Nhiên phát bệnh sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ mà cảm thấy có một đứa trẻ đang khóc, là bởi vì âm thanh đó là từ trong lòng phát ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lê Đình Phong gọi Thẩm An Nhiên dậy ăn cơm, tìm một bộ đồ ngắn tay với lại quần jean để thay cho cô, rồi đưa cô đi đến cô nhi viện Phúc Khang.
Thẩm An Nhiên dựa cằm vào nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một cửa tiệm bánh kem liền mở miệng bảo Lệ Đình Phong đỗ lại ở bên đường.
“Dừng xe, em muốn đi mua bánh kem”
Lệ Đình Phong nghe vậy liền dừng xe lại ở bên đường, người người cùng nhau đi vào tiệm bánh ngọt.
Thẩm An Nhiên nhớ đến trước đây đã đồng ý với Bạch Hải Châu là sẽ mang đồ ăn ngon đến cho cậu bé, trên đường nhìn thấy tiệm bánh kem liền thuận tiện mang vào đó, cô mua tổng cộng sáu mươi phần, tiêu hết gần sáu triệu đồng.
Túi lớn túi nhỏ dẫn theo, Lệ Đình Phong bỏ những túi bánh ngọt vào cốp sau của ô tô.