Thẩm An Nhiên mở mắt ra nhìn ánh đèn màu cam trên trần nhà, một vài suy nghĩ dần hiện lên trong bộ não mờ ảo của cô
Cô không thể cự tuyệt Lệ Đình Phong, thứ nhất là do thể lực của cô không thể chống lại anh, thứ hai là lo lắng khiến cho anh không khoái liền đòi lại công việc của mình.
Cẩn thận ngẫm lại, bây giờ cô giống như đang đi cửa sau để làm việc.
Thẩm An Nhiên đẩy lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông: "Em không muốn uống thuốc"
Lệ Đình Phong đè lên mái tóc dài của cô, bộ não say sưa trở nên tỉnh táo một chút: "Em cứ như vậy không muốn mang thai con của anh sao?"
Thẩm An Nhiên quay đầu đi, tránh né đôi môi nóng bỏng của anh: "Biết rõ còn cố hỏi" Sinh con cho đôi câu nam nữ bọn họ nuôi dưỡng, trừ khi trong đầu cô toàn phần mới đồng ý, cũng không biết Lệ Đình Phong lấy đâu ra tự tin mà hỏi cô như vậy.
Thân thể Thẩm An Nhiên còn chưa chăm sóc tốt, hiện tại căn bản không có khả năng để cho cô mang thai, chỉ là khi nghe thấy Thẩm An Nhiên không có chút đắn đo nào mà nói ra khiến trong lòng anh như muốn tan nát vậy.
Thiên đường và địa ngục vẻn vẹn chỉ cách nhau một đường mỏng manh, đại não của Thẩm An Nhiên trong nháy mắt trống rỗng, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu trắng xóa.
Nước mắt rơi lã chã trên ga trải giường, một vòng nước nhỏ ngất đi, gân
xanh nổi lên trên chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Đôi mắt của Lê Đình Phong sâu thẳm, giống như một ma cà rồng, anh ta đưa tay chạm vào mạch máu đang đập trên cổ Thẩm An Nhiên, rồi từ từ di chuyển đổi môi của mình về phía đó.
Thể lực của phụ nữ gần như không thể sánh bằng đàn ông, chứ nói chi là đối phương còn bị bệnh, Thẩm An Nhiên từ từ nhắm hai mắt đắm chìm trong cơn choáng váng rất lâu cũng không hồi phục lại tinh thần.
Thẩm An Nhiên mệt mỏi như bãi bùn và thậm chí không thể trở mình, mà Lệ Đình Phong lại giống như người không có việc gì mà ôm cô vào trong ngực, thỉnh thoảng lại hôn lên trán của cô.
Sự chênh lệch về thể chất giữa nam và nữ quá lớn, sau khi bình tĩnh lại một chút, Thẩm An Nhiên chui vào chăn bông tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Lệ Đình Phong nhìn mấy sợi tóc mất trật tự của cô, mí mắt phấn hồng, biểu cảm của anh đặc biệt trìu mến, bất giác mềm lòng, anh vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ, như dỗ con nít thấp giọng gọi một tiếng: "Nhiên à."
Thẩm An Nhiên không có trả lời anh.
Anh cười một mình, như một kẻ điên dại, như thể đã nhận được một món đồ chơi yêu quý, và hôn lên đỉnh đầu cô bằng đôi môi của mình.
Trên người Thẩm An Nhiên kèm theo một mùi thơm, lưu lại ở trong mũi anh rồi quanh quẩn ở trong lòng anh.
"Ngủ đi, bảo bối"
Thẩm An Nhiên che đậy tất cả suy nghĩ trong lòng mình cho đến khi sự mệt mỏi cuốn lấy cô.
Thẩm An Nhiên mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng, có một gian phòng đen kịt, xung quanh truyền đến âm thanh của khóa sắt, thân thể cô rất nặng, giống như bị bóng đè có chút thở không nổi.
Cô giãy dụa, chợt thấy bụng của mình càng ngày càng lớn, máu chảy đầy một giường, xung quanh đều truyền tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ.
Lê Đình Phong ôm Hạ Minh Nguyệt đứng cách cô không xa: "Cô không muốn sinh con, tôi sẽ trói cô vào giường, để cô nhìn bụng mình ngày càng lớn và đứa bé tự chui ra"
Thẩm An Nhiên bỗng dưng mở to mắt, trong miệng thở hổn hển, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh, tim đập hỗn loạn.
Trong bóng tối cô trừng lớn hai mắt hồi lâu, cho đến khi con mắt mỏi. nhừ cay cay thì cô mới dần dần phục hồi tinh thần lại, cô vuốt khóe mắt của
mình thì đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mát mát, Thẩm An Nhiên nhất thời không phân biệt được đây là mồ hôi lạnh hay là nước mắt.
Cốt truyện trong giấc mơ giống như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô.
Cô bị khóa ở trên giường, bụng lớn, đứa con máu chảy đầm đìa, lời nói ác độc của Lệ Đình Phong.
Đây giống như những lời nguyền khắc sâu vào trong tâm hồn cô khiến cô cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài trời tối đen như mực, bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều của một người đàn ông, Thẩm An Nhiên quay đầu nhìn về phía Lê Đình Phong.
Xung quanh tối và yên tĩnh, khi tỉnh dậy cô không thể ngủ được, mà khi không ngủ được thì sẽ nghĩ ngợi lung tung, điều cô nghĩ chính là có nên thắt cổ Lệ Đình Phong đến chết hay không.
Nhưng xung quanh cũng không có thứ gì có thể thắt cổ người khác, ngoài sức lực ít ỏi, cô sợ mình sẽ bị một cái tát nát mặt trước khi chạm vào cổ của anh
Thẩm An Nhiên lôi kéo thân thể nặng nề, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, rời khỏi chăn mền se se lạnh.
Cô ngồi ở bên giường ngồi trong chốc lát, đợi đến lúc thân thể có thể thích ứng mới đứng dậy đi mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, bên trong tất cả đều bày đầy đủ các loại thuốc, cô lật qua lật lại tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc tránh thai ở bên trong.
Lệ Đình Phong cảm giác được bên cạnh có chút rung động, anh mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn thấy Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường, sau đó vén chăn lên xuống giường mở ngăn kéo dưới tủ đầu giường ra tìm kiếm.
Trong lúc này, Lệ Đình Phong biết rõ thứ chứa trong đó là thuốc, cũng biết bên trong có hộp thuốc tránh thai.
Trước kia, sau khi anh và Thẩm An Nhiên lên giường xong anh đều phải ép cô uống thuốc tránh thai, anh cho rằng cô rất buồn nôn nên không muốn để cô mang thai con của anh.
Thẩm An Nhiên lộ vẻ đau đớn trên mặt sau đó lấy ra một viên thuốc tránh thai uống vào.