Chương 111: Bệnh tinh thần phân liệt xuất hiện hiện tượng ảo giác thính giác
Thẩm An Nhiên vô tri vô giác, lắng nghe những gì mà Lệ Đình Phong nói ở bên tai.
Về sau em muốn sinh bao nhiêu đứa đều được hết.
Cô lại nhớ tới lời nói kinh tởm vào ban ngày khi mà Lệ Đình Phong đưa Hạ Minh Nguyệt đến phòng bệnh của cô.
Thẩm An Nhiên lắc đầu, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, miệng cô ngập ngừng như muốn nói, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Trong lòng Lê Đình Phong có chút hồi hộp, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Thẩm An Nhiên đột nhiên gào lên rồi bật khóc.
Người sụp đổ chỉ trong nháy mắt, Thẩm An Nhiên hung hăng đánh trả, Lê Đình Phong vô tình bị cô đánh trúng vào cằm suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Lệ Đình Phong một tay ôm chặt lấy nửa người trên của Thẩm An Nhiên, tay kia nhanh chóng ẩn vào cái chuông trên bức tường ở phía sau.
Lo lắng Thẩm An Nhiên sẽ lại làm tổn thương đến bản thân cô, anh nhanh chóng nắm lấy hai cổ tay cô, trói chặt cô vào trong lòng mình.
Anh chưa bao giờ dỗ bất cứ ai, ngay cả sự dịu dàng của anh
đối với Hạ Minh Nguyệt cũng là chiếu lệ, bây giờ Thẩm An Nhiên đột nhiên phát điện như thế này, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, không yên tâm.
Cũng may, khi nghe tiếng chuông y tá đã nhanh chóng chạy đến, cũng biết tình huống đang xảy ra nên đã mang theo thuốc an thần.
Thẩm An Nhiên toàn thân trở nên mềm nhũn sau khi tiêm thuốc an thần, cô ôm lấy bụng mình trong miệng kêu đau, cả người cô cuộn lại giống hệt như một con tôm, nước mắt rơi lã chã, không bao lâu liền ướt hết áo chỗ ngực của Lệ Đình Phong.
"Tại sao cô ấy lại hét đau?"
Vẻ mặt của cô y tá nhìn có vẻ không tốt cho lắm: “Cô ấy mới phá thai vào ban ngày vẫn chưa có bình phục lại tất nhiên sẽ rất đau” Chuyện này rất là bình thường, nhưng tại sao một người vừa nay vẫn còn đang ngủ ngon lại đột nhiên tỉnh dậy rồi hét lên?
Một y tá và một bác sĩ trong phòng không tự chủ mà chuyển ánh mắt sang nhìn Lệ Đình Phong, biểu cảm trong ánh mắt đó vô cùng thâm thúy không nói cũng hiểu, cứ như vừa rồi anh đã làm chuyện gì đó vô cùng ghê tởm vậy.
Thậm chí trong đầu còn hiện lên hình ảnh mà người đàn ông đó đang ngược đãi bệnh nhân ở trên giường.
Tất cả sự quan tâm của Lê Đình Phong bây giờ đều đang đặt trên người Thẩm An Nhiên, anh hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt khinh thường của người khác, nhìn thấy thái dương của Thẩm An Nhiên lấm tấm mồ hôi lạnh, tim anh đau như bị kim châm.
"Có thể kê thuốc giảm đau không? Cô ấy đang kêu đau".
Bác sĩ gật đầu, thuốc giảm đau là thuốc phong sẵn đển nên trên người bọn họ đều có đem theo, nghe thấy Lê Đình Phong hỏi đến, thì trực tiếp lấy ra một viên cho Thẩm An Nhiên dùng luôn.
Y tá không giữ được sự kinh ngạc, liền hỏi Lê Đình Phong một câu: "Có chuyện gì vậy chứ, lúc trước không phải vẫn rất bình thường sao? Anh lại làm gì cô ấy thế hả?"
Chữ "lại" này được sử dụng vô cùng khéo léo, Lê Đình Phong muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được.
Trước ánh mắt dò hỏi của họ, Lê Đình Phong kể lại mọi chuyện: "Đột nhiên, cô ấy ngồi dậy và nói về phía bên ngoài cửa sổ rằng cô ấy nghe thấy tiếng con khóc, nên phải đi ra ngoài..."
Bác sĩ nghe xong thì sắc mặt trở nên cứng đờ, có chút nặng nề.
“Làm sao vậy?” Lệ Đình Phong ngày người hỏi, ánh mắt căng thẳng hiếm thấy.
Bác sĩ lắc đầu không nói gì, có những câu nói là không thể nói trước mặt của bệnh nhân, có chút xót xa nhìn về phía Thẩm An Nhiên.
Bác sĩ càng như vậy, trong lòng của Lệ Đình Phong càng cảm thấy vô cùng bất an, cồn cào ruột gan, nhưng mà nhìn ánh mắt của bác sĩ khi nhìn Thẩm An Nhiên đại khái cũng đã hiểu một số thứ.
Thuốc an thần và thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, sau khi Thẩm An Nhiên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Lệ Đình Phong đi tới bàn y tá, tiếp tục hỏi bác sĩ về tình hình trước mắt của Thẩm An Nhiên.
"Xuất hiện hiện tượng ảo giác thính giác. Đứa nhỏ kia có ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy. Rất có khả năng là tâm thần phân liệt" Vẫn chưa có kiểm tra chính xác, nên bác sĩ chỉ có thể nói là có khả năng, nhưng Lê Đình Phong nghe giọng điệu của bác sĩ, có lẽ đã khẳng định được rồi.
Anh lảo đảo một chút, thân thể loạng choạng lùi về phía sau, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên anh không tin bệnh tình của Thẩm An Nhiên đã đến mức này.
"Sao có thể chứ, cô ấy rõ ràng không quan tâm đến đứa trẻ này. Cô ấy còn nói mang thai con của tôi cảm thấy thật buồn nôn. Cho dù không xảy ra tai nạn lần này, cô ấy cũng sẽ đi phá thai" Vậy thì Thẩm An Nhiên làm sao có thể vì đứa trẻ không quan trọng" này mà bị bệnh tinh thần phân liệt chứ?
Lệ Đình Phong tự lẩm bẩm một mình, anh như không tin, bác sĩ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô nói thẳng: "Nhưng đây là sự thật. Cô ấy không nỡ để mất đứa trẻ này, hơn nữa còn xuất hiện hiện tượng áo giác thính giác sau khi bị sảy thai"
Lệ Đình Phong nhắm chặt hai mắt, bàn tay đặt ở trên đùi bỗng siết chặt lại, anh cho rằng Thẩm An Nhiên hận con mình, để trả thù cho sự tàn nhẫn của cô, anh thậm chí còn đem Hạ Minh Nguyệt đến trước mặt cô, giống như thảo luận một kẻ thú vật bảo cô sinh bao nhiêu đứa trẻ.