Chương 115: Là anh tu hú chiếm tổ chim khách
Từ trước tới nay Lê Đình Phong tự cao tự đại không ai bì nổi, đều nói mọi con đường đều dẫn tới La Mã, mà Lệ Đình Phong sinh ra ngay La Mã, được xưng là thiên chi kiều tử.
Có năng lực thì có tính tình, người chung quanh đều coi anh là chính, đối với vốn liếng cộng thêm nhan sắc đẹp trai, địa vị hiển hách cùng với nhân tài nên anh cũng được không ít người theo đuổi.
Chỉ là tính cách của anh lạnh nhạt, cũng chưa nảy sinh tình cảm với bất kì ai, thẳng đến khi gặp Thẩm An Nhiên, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ chán ghét phụ nữ, nhưng không nghĩ tới anh lại buông bỏ nguyên tắc vì cô ấy.
Anh cho rằng người phụ nữ đó yêu anh muốn chết, dù sao sau khi kết hôn đều nhẫn nhục chịu đựng, tùy tiện để anh phát tiết dục vọng thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ, có người nói cho anh biết, trước đây Thẩm An Nhiên đối xử tốt với anh, là bởi vì nhận lầm anh thành người đàn ông khác.
Anh hưởng thụ sự tốt đẹp của người khác, Thẩm An Nhiên vốn không nên thuộc về anh.
Nghĩ đến những thứ này ngực liền đau gần chết, trên trán gân xanh nổi lên, Lê Đình Phong đè lại huyệt Thái Dương, sau đó dựa lưng vào tường hít sâu mấy hơi mới giấu kín được cơn thô bạo đang ào ạt trong máu thịt.
"Đừng ở trước mặt cô ấy lắm miệng, cái gì nên nói cái gì không nên nói trong lòng ông nên biết rõ" Lệ Đình Phong yên lặng nhìn chằm chằm bác sĩ, nói là cảnh cáo chi bằng nói là đang uy hiếp.
Bác sĩ tâm lý bị đôi mắt đỏ ngầu của anh dọa sợ, nhanh chóng gật đầu đáp ứng: "Tôi sẽ không thôi miên cô ấy nữa, những chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi cùng quên rồi."
Ông ta thức thời như vậy khiến Lệ Đình Phong rất hài lòng, cũng không có ý định làm khó ông, nói sang chuyện khác: "Lúc nào cô ấy mới có thể tốt lên?"
"Chuyện này rất khó nói, tôi sẽ hết sức khuyên bảo cô ấy."
"Rất khó khăn sao?"
Bác sĩ tâm lý lắc đầu: "Bị thương ngoài da bôi thuốc là tốt rồi, nhưng vết thương trong lòng dù có cắt đi cũng vô dụng, tình huống của cô Nhiên tương đối nghiêm trọng, đợt trị liệu tâm lý này sẽ tiến hành từng bước một, giai đoạn sau còn cần quan sát, mặt khác, tôi kiến nghị vẫn nên đưa cô Nhiên tới bệnh viện kế bên."
Tòa nhà sát vách được nói tới chính là khoa tâm thần, bác sĩ tâm lý biết Lệ Đình Phong không thể chấp nhận trong chốc lát, ông chỉ có thể khuyên nhủ: "Giai đoạn quan sát trị liệu sau này, bên kia sẽ dễ dàng hơn, anh có thể đi xem trước, mỗi phòng đều có thiết bị cách âm nên không thể quấy rầy"
Lê Đình Phong không đáp ứng cũng chẳng cự tuyệt, không nói đến việc chuyển viện nữa.
Sau khi bác sĩ tâm lý rời đi Lệ Đình Phong trở lại phòng bệnh, ngồi ở chỗ cũ chăm sóc Thẩm An Nhiên, nghĩ tới những lời vừa nói,
trái tim luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt đã bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Thẩm An Nhiên, rốt cuộc cô ấy nhận nhầm anh thành ai chứ?
Anh rất muốn kéo cô ấy dậy để hỏi, nhưng lại không dám, anh sợ Thẩm An Nhiên biết người cô ấy thích mười sáu năm không phải là anh.
Bàn tay của Lệ Đình Phong vén tóc của Thẩm An Nhiên ra sau tại sau đó vuốt ve chiếc cằm và cần cổ mảnh mai của cô ấy.
"Nếu ngay từ đầu em đã nhận nhầm, vậy em hãy kí thác cả đời đi." Tu hú chiếm tổ chim khách là bản tính của trời, anh không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
Khi bệnh viện không có việc gì làm, Tô Thanh Kiều sẽ tới nói chuyện phiếm với Thẩm An Nhiên, nhưng mà hầu như phần lớn thời gian đều là cô ấy lầm bẩm nói còn Thẩm An Nhiên phụ trách nghe.
Thừa dịp Lê Đình Phong không ở đây, Tô Thanh Kiều nói: "Thẩm An Nhiên, anh Tần Minh của cô đã xuất ngoại rồi, vốn dĩ trước đây tôi đã muốn nói với cô, nhưng cô bệnh rồi nên tôi không biết nói với cô như thế nào, tôi cứ nghĩ khi nào cô xuất viện sẽ nói với cô, nhưng tối hôm qua Tần Minh gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống của cô, làm sao tôi có thể nói tình huống của cô cho anh ấy đây".
Nghe được hai chữ "Tần Minh", Thẩm An Nhiên có phản ứng, nụ cười trên mặt cũng không còn cứng ngắc như trước, cô ấy mở miệng, khàn khàn nói: "Tôi... Không có việc gì.."
Nghe thấy cô ấy mở miệng nói, ngực Tô Thanh Kiều sinh ra thương tiếc: "Thẩm An Nhiên, cô nên nói chuyện nhiều."
Thẩm An Nhiên lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Tô Thanh Kiều thở dài, chờ sau khi Lê Đình Phong trở về cô ấy liền đi.
Càng ngày càng nhiều người biết ở trong phòng này là một bệnh nhân tâm thần, Thẩm An Nhiên ở Sài Gòn cũng có chút danh tiếng, mấy tháng trước lên hotsearch nên không ít người nhận ra cô ấy.
Bệnh nhân ở lầu một đều biết Lệ Đình Phong không dễ chọc, không dám lượn lờ trước mặt anh, chỉ có thể ở phía sau xì xào bàn tán nói những lời không dễ nghe.
"Nghe nói không? Vị cô Nhiên ở Sài Gòn kia bị mắc bệnh tâm thần, điên điên khùng khùng"
Đoạn hội thoại này được đăng lên mạng như một viên đá tạo ra ngàn gợn sóng, Lệ Đình Phong không lên mạng thường xuyên, ảnh chụp màn hình này là Triệu Việt gửi cho anh.
Lúc này anh mới biết chỉ vì một chút sơ sẩy của anh, Thẩm An Nhiên bị đám người này chụp hình đăng lên mạng rồi.
Lệ Đình Phong chỉ liếc mắt nhìn tiêu đề rồi nhìn xuống ảnh chụp, chính là ngày anh lặng lẽ chuyển Thẩm An Nhiên tới bệnh viện tâm thần.
Không vì cái gì khác, chỉ vì bên đó yên tĩnh, không ai có cơ hội rình coi Thẩm An Nhiên, cũng sẽ không có ai quen biết cô ấy thảo luận cô ấy là bệnh nhân tâm thần.
Thẩm An Nhiên vẫn rất chống cự đối với sự đụng chạm của Lệ Đình Phong, chỉ là đơn thuần muốn ôm ngang cô ấy lên, Thẩm An
Nhiên liền hu hu khóc lớn như đụng phải vi khuẩn.
Lần đầu tiên bị Thẩm An Nhiên cho một cái tát, Lệ Đình Phong cũng không dám tức giận, ai bảo anh đã để lại cho cô ấy bóng ma quá lớn.
Kể từ lúc Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong ôm lên rồi ném xuống liền vô cùng sợ hãi bị người khác ôm ngang lên.
Bị cô ấy tát vài lần, Lê Đình Phong từ từ tìm được quy luật, chỉ cần không ôm thì đều có thể thương lượng, ví dụ như nắm tay đỡ cô ấy dậy, tuy rằng cô ấy cũng sẽ chống cự, nhưng giãy dụa một hồi liền buông tha.