Chương 88: Nói xấu
Những chuyện xảy ra không hề giống với những gì cô ta nghĩ một chút nào, Hạ Minh Nguyệt thấy hơi nóng nảy. Một mặt cô ta suy nghĩ tại sao Lệ Đình Phong còn chưa quay về, mặt khác cô ta rất muốn xô Thẩm An Nhiên ngã xuống cầu thang.
Cơ thể của phụ nữ khi mang thai cực kỳ yếu ớt, nói không chừng khi cô ngã xuống không chỉ xuất huyết nhiều mà còn chết cả hai mạng người thì sao!
Những ý tưởng độc ác này ngày càng chồng chất ở trong đầu cô ta.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe dừng lại, sắc mặt Thẩm An Nhiên sửng sốt, tại sao hôm nay Lệ Đình Phong lại quay về lúc giữa trưa thế này?
Anh vừa về tới nhà vậy thì cô sẽ không có cách nào đi đến cô nhi viện nữa, trong lòng Thẩm An Nhiên xuất hiện một dòng cảm xúc mất mát, còn có một cảm giác bất an đang thoát khỏi sự khống chế của cô.
Nhưng mà từ trước đến nay cô là người thích nghi rất nhanh, đang định xoay người trở lại phòng ngủ, không muốn nói chuyện với Hạ Minh Nguyệt nữa thì đột nhiên cổ tay cô bị bắt lấy.
Thẩm An Nhiên quay đầu nhìn lại, Hạ Minh Nguyệt đang hung tợn nhìn cô, hai mắt sâu thẳm giống như một con rắn độc.
“Hạ Minh Nguyệt, cô không muốn để yên đúng không?” Thẩm An Nhiên đã chịu quá nhiều mệt mỏi từ trên người Hạ Minh Nguyệt, đừng nhìn người con gái này lúc bình thường giống như một con thỏ hiền lành, có khi trong lòng cô ta đang mưu tính thứ gì đó để quấy phá người khác.
Cô ta tiếp cận cô chắc chắn sẽ không có chuyện tốt gì. Bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn, nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ bỗng nhiên Hạ Minh Nguyệt lại đến gần cô, trái tim Thẩm An Nhiên đập thình thịch, hiện giờ cô đang mang thai, hai ngày sau sẽ đi phẫu thuật, bây giờ tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm gì.
Ở trên cầu thang mà xảy ra tranh chấp vốn đi rất nguy hiểm, hơn nữa Hạ Minh Nguyệt còn có ý muốn gây rối, dây dưa cùng một chỗ với cô ta rất dễ dàng ngã xuống.
Lúc này Lệ Đình Phong đã chuẩn bị đi vào cửa, Thẩm An Nhiên lùi lại phía sau, Hạ Minh Nguyệt nằm lấy cổ tay cô càng lúc càng chặt, trong nhất thời cô không thể nào mà giãy giụa ra được.
Bỗng nhiên Hạ Minh Nguyệt áp sát vào bên lỗ tại của Thẩm An Nhiên, vừa hung ác lại nham hiểm nói: “Thẩm An Nhiên, đồ con hoang ở trong bụng cô không biết anh ấy đã biết chưa?”
Có một dòng suy nghĩ mông lung chợt xoẹt qua đầu cô, Thẩm An Nhiên còn chưa kịp nghĩ gì thì thấy trong mắt Hạ Minh Nguyệt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, túm lấy tay cô ngã về đằng sau.
Thẩm An Nhiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy lan can cầu thang, bỗng nhiên Hạ Minh Nguyệt buông tay cô ra, cả người cô ta mất đi thăng bằng ngà người ra sau từ trên cầu thang lăn xuống.
“Minh Nguyệt!”
Thẩm An Nhiên nhìn theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy khuôn mặt Lệ Đình Phong lạnh lùng từ bên ngoài bước vào, bước chân vội vàng chạy về phía Hạ Minh Nguyệt bế cô ta đứng dậy từ trên mặt đất.
Thẩm An Nhiên đứng ở trên lầu không nhìn thấy rõ ràng tình trạng của Hạ Minh Nguyệt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lệ Đình Phong ngẩng lên, như một chim ưng nhìn con mồi, hung ác đến mức khiến cả người Thẩm An Nhiên bất giác rùng mình.
Hóa ra là như vậy… Cô thật sự là đã xem nhẹ con người Hạ Minh Nguyệt không từ thủ đoạn này, nghĩ lại thì cũng là năm đó cũng chính là cô ta ngụy tạo ra tai nạn xe cộ, rồi thêm uống thuốc ngủ tự sát, trong lòng cô ta chỉ sợ chẳng có thứ gì hay họ cad.
Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía camera trong nhà, có máy theo dõi, Lệ Đình Phong sẽ không thể tùy tiện vu oan cho cô.
Nhưng trong lòng cô thật sự không dám khẳng định, lúc trước Hạ Minh Nguyệt tự sát chưa thành, chẳng phải chỉ với một hai câu của cô ta là đã khiến cho Lệ Đình Phong phản cô tội chết hay sao?
Sáng nay Lệ Đình Phong đã hứa giữa trưa sẽ quay về nhà với Hạ Minh Nguyệt, nhưng anh không ngờ vừa mới trở về nhà lại nhìn thấy cảnh tượng Thẩm An Nhiên đẩy Hạ Minh Nguyệt xuống lầu.
Anh cẩn thận kiểm tra lại cơ thể của Hạ Minh Nguyệt, ngoại trừ vết thương bên ngoài thì cũng không có nhìn thấy chỗ nào nghiêm trọng, nhưng nếu ngã từ trên lầu cao xuống như vậy thì chỉ sợ sẽ bị gãy xương.
“Có chuyện gì vậy ạ?
Hạ Minh Nguyệt dựa vào trong lòng ngực Lê Đình Phong, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt nhưng vẫn không rơi xuống, nhìn dáng vẻ của cô ta chỉ khiến người đàn ông càng thêm đau lòng.
Cô ta sợ hãi nhìn thoáng qua Thẩm An Nhiên, một kiểu muốn nói lại thôi: “Là em… Là em không cẩn thận nên bị ngã xuống dưới, không liên quan đến Thẩm An Nhiên, anh không cần nghĩ nhiều…. “
Cô ta giải thích như vậy thà rằng không giải thích còn hơn, trên cầu thang còn đặc biệt trải thêm một tấm thảm chính là muốn tránh bị ngã, cho nên Hạ Minh Nguyệt làm sao lại còn giải thích là bản thân cô ta không cẩn thận nên mới ngã xuống dưới?
Dường như theo bản năng Lệ Đình Phong đưa tầm mắt nhìn về Thẩm An Nhiên, mặt anh u ám: “Là cô đẩy Hạ Minh Nguyệt xuống cầu thang?”
Không phải anh đang hỏi mà là đang khẳng định một sự thật, quả nhiên là như vậy… Trong lòng Thẩm An Nhiên không phải là không có đau lòng, nhưng trên mặt cô vẫn mang theo vẻ mặt trái hoàn toàn với tâm trạng lòng mình, cô cười đường hoàng nói: “Lệ Đình Phong, anh không nghe thấy chính miệng cô ta nói là cô ta tự ngã xuống à? Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?”
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu trốn ở trong lòng Lệ Đình Phong khóc thầm, dáng vẻ uất ức nhưng lại rằng chịu đựng không dám nói ra, Lệ Đình Phong bị cô ta khóc đến mức phiền muộn trong lòng.
Vừa đúng lúc thím Vương đến, Lệ Đình Phong “Thím Vương, bà nói đi, vừa bà có nhìn thấy gì hay không?”
Thim Vương cúi đầu nói: “Lúc ấy tôi đang ở nhà ăn nên không nhìn thấy cái gì, nhưng mà tôi nghe thấy cô Thẩm nhục mạ cô Hạ.”
Đôi mắt Lệ Đình Phong càng u ám lạnh lùng hơn, anh cười nhạo một tiếng: “Mắng cái gì?”
Sắc mặt thím Vương bối rối, đôi môi ngập ngừng muốn nói nhưng lại do dự, giống như là gặp lời khó nói.
Lệ Đình Phong áp chế cơn giận dữ của mình xuống, giọng nói anh lạnh lùng: “Nói “
Thím Vương cúi đầu cung kính nói: “Cô Thẩm nói chỉ cần một ngày cô còn chiếm lấy vị trí bà chủ kia, thì cô Hạ vĩnh viễn cũng chỉ là tình nhân không được ra ánh sáng…