Bên trong miệng đẳng ngắt, đầu lưỡi bị bỏng hơi rát, hơi nóng đi từ khoang miệng xuống thắng vào dạ dày. Mặc dù đã ấm hơn rồi nhưng kèm theo đó là cơn đau càng khổ sở hơn lần trước.
Canh gừng cay nồng kích thích dạ dày, lại thêm yết hầu bỏng rát, nhất thời cô không nhịn được cơn buồn nôn trực tiếp phun ra hết.
Canh gừng màu vàng nâu kèm theo đó là viên thuốc chưa kịp tiêu hóa đều nôn hết lên người Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong là người mắc bệnh thích sạch sẽ tương đối nghiêm trọng, nhìn thấy trên người, trên cánh tay đều là những bãi nên sền sệt, còn tản ra một mùi vị gay mũi.
Anh cười lạnh, sau đó thì hít một hơi thật sâu.
“Thẩm An Nhiên có phải có cố ý nôn lên người tôi hay không?” Anh buồn nôn chết đi được, cánh tay đẩy Thẩm An Nhiên ra, đặt bát xuống, nhanh chóng cầm khăn lau người, nhưng càng lau càng cảm thấy buồn nôn, mặt anh lúc đó lúc trắng như hung thần ác sát.
Thẩm An Nhiên nôn mửa xong, sắc mặt cô càng tái nhợt. Một tay cô che dạ dày một tay lau miệng, nghe thấy câu nói này của Lệ Đình Phong thì cô ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với khuôn mặt âm u của Lệ Đình Phong.
“Tôi đã nói không muốn uống, là anh ép tôi uống!” Cho nên trách ai được đây.
Mà quả thực cô cũng đâu phải cố ý, nếu như biết mình sẽ nôn ra cả người Lệ Đình Phong thì lúc nãy ở dưới lầu cô đã kiên nhẫn ở lại ăn cơm rồi. Nếu có nên trên người Lệ Đình Phong thì cũng có thể nên nhiều thêm một chút, khiến anh buồn nên đến chết luôn. Sau này dù anh có yêu hay ghét cô thì anh cũng không dám đụng chạm cô nữa.
Lệ Đình Phong lau sạch một hồi thì tức giận cởi quần áo ném xuống đất, giơ tay với Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên hoảng loạn, theo bản năng trốn vào trong chăn giống như con rùa rụt đầu vào mai khi cảm nhận được nguy hiểm.
Lệ Đình Phong sửng sốt một chút, anh không nghĩ tới anh chỉ cử động đơn giản thôi mà lại khiến cho Thẩm An Nhiên như chim sợ cành cong, hoảng sợ đến thế này.
Có lẽ là biểu cảm trên mặt anh đã hù dọa đến cô, Lệ Đình Phong rút lại bớt nét băng lạnh trên mặt mình, tiến tới nhẹ nhàng năm cắm Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên yếu ớt né tránh, anh liền sờ lên đầu của cô: “Tránh cái gì? Không phải mới nãy tính khí của cô còn rất mạnh bạo sao? Hiện tại biết sợ rồi?”
Thẩm An Nhiên không thích anh sờ đầu cô, sờ đầu chính là hành động thân mật giữa hai người, nhưng nếu nó xuất hiện trên người cô và Lệ Đình Phong thì nó giống như một con chó được chủ nhân của nó khen thưởng vậy, hoàn toàn mất đi ton nghiệm của bản thân.
Khoảng thời gian gần đây Lê Đình Phong quả thật cũng coi cô như một con chó, Muốn huấn luyện cô thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời.
Lệ Đình Phong kéo Thẩm An Nhiên từ trong chăn ra, cân nặng của cô nhẹ đến mức không giống như một người trưởng thành.
Thẩm An Nhiên yếu ớt, làn da tuyết trắng tinh tế. nhưng trên người cô lại đầy vết sẹo. Nhìn bờ môi sưng đỏ của cô là đã biết là vừa nãy khi anh đút cô ăn canh gừng cho cô uống không cẩn thận bị phỏng.
Rõ ràng là lúc anh cầm bát không cảm thấy nóng…
Lệ Đình Phong chạm nhẹ lên mặt của cô: “Hát mồm để tôi xem một chút.”
Thẩm An Nhiên quay đầu, cuống họng đau rát, giọng nói cô khàn khàn: “Đừng đụng vào tôi.”
“Lần này tôi sẽ không làm gì với cô đâu, chỉ muốn nhìn xem miệng cô có phải đã bị bỏng rồi hay không thôi.
Bị bỏng thì đã sao, anh có thể trị được không? Thẩm An Nhiên ghét nhất là loại người như Lê Đình Phong, đánh cô một bạt tay xong lại giả dối quan tâm hỏi cô một câu có đau hay không.
“Anh đi ra đi.” Thẩm An Nhiên kiên quyết đấy anh ra, nhưng không thể đẩy anh đi khỏi được.
Lệ Đình Phong nhíu lông mày, anh cũng đã ăn nói khép nép như thế mà Thẩm An Nhiên còn không chịu hợp tác. Điều này khiến tâm trạng của anh không thể nào tốt nổi.
Trong mắt anh bây giờ Thẩm An Nhiên rất đáng bị đánh đòn, không bạo lực thì cô sẽ không chịu hợp tác, bởi vậy anh sau một hồi anh lại quên đi câu nói ‘sẽ đối xử dịu dàng với cô.
Anh bóp mặt Thẩm An Nhiên, nằm cằm của cô, mở miệng ra nhìn bên trong.
Thẩm An Nhiên chỉ cảm thấy hàm dưới của cô sắp bị anh bóp nát. Hai bên xương hàm đau đớn không thôi, cô kìm lòng không được kêu lên một tiếng: “A…
Nước mắt sinh lý lại tràn ra khỏe mắt.
Lệ Đình Phong không quan tâm đến sắc mặt khó chịu của cô, tiếp tục làm theo ý mình kiểm tra miệng cô, quả nhiên bên trong miệng đã nổi lên mấy bong bóng nhỏ, lớp da hàm trên đã tróc ra một khối đỏ.
Không có chảy máu, nhưng bị thương ở những chỗ này sẽ rất đau.
Lệ Đình Phong tràn đầy áy náy: “Vừa rồi đút cho cô uống tại sao không kêu nóng lên? Lỡ như mặt bị bỏng thì chẳng phải thành con cóc nhỏ rồi hay sao?”
Cút mẹ mày đi chứ con cóc nhỏ.
Thẩm An Nhiên đã quen với cái miệng chó không nhả ra ngà voi của anh.