Lê Đình Phong không hỏi nhiều nữa, địa điểm cụ thể khi bọn họ gặp và quen nhau như thế nào anh cũng đã biết từ chỗ của bác sĩ tâm lý.
Thẩm An Nhiên không muốn nhắc tới việc đó nữa là chuyện tốt, anh còn sợ cô sẽ thường xuyên nghĩ gì đó.
“Thẩm An Nhiên, ký ức của anh vẫn chưa tốt lắm, rất nhiều chuyện trước kia anh đã quên mất hết nhưng về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, em cũng không cần nhìn mãi về những chuyện lúc trước nữa, quá khứ đã qua rồi. thì hãy để cho nó qua đi...”.
“Lệ Đình Phong, anh có tư cách gì mà nói đến chuyện lúc trước cùng tôi? Có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần một câu để quá khứ qua đi đơn giản này của anh là xong đâu!”
Chỉ một câu những gì qua rồi thì cứ để nó qua đi là xong thì còn cần pháp luật làm gì nữa? Nhất là Lê Đình Phong càng không có tư cách nói tới chuyện đó.
Đối với cuộc gặp gỡ mười sáu năm trước cô cũng cảm kích, nhưng hiện tại cũng cực kỳ hồi hận, cô cảm thấy hối hận khi đã gặp được anh, cô không hiểu rõ vì sao yêu một người mà có thể trở nên thảm như vậy, càng không hiểu vì sao mình lại phải trải qua những chuyện như thế này.
Chẳng qua cùng lắm là cô có chút tuỳ hứng, cũng liền buộc Lê Đình Phong kết hôn, cô không có khống chế sự tự do của anh, lại càng không ép anh và Hạ Minh Nguyệt phải chấm dứt tình cảm với nhau.
Lúc trước cô với anh chỉ có một hiệp nghị bình đẳng với nhau, cô đã để cho Hạ Minh Nguyệt hút máu nhiều lần nhưng vẫn không nhận được một câu cảm ơn.
Nếu cứ như thế, không có tình cảm thì ly hôn thôi, nhưng anh ta vẫn cố tình không chịu buông tha cho cô, hại cô tan nhà nát cửa.
Rốt cuộc cô có điểm nào phải xin lỗi anh ta chứ? Cô cũng đã thành như thế này rồi nhưng vì sao vẫn còn muốn ép cô?
“Người chết cũng không thể sống lại nữa, anh dựa vào cái gì mà nói để quá khứ qua đi?”
Lệ Đình Phong bỗng nhiên im lặng mở cửa sổ xe ra, gió lạnh tiến vào trong khoang xe, dường như làm như vậy mới có thể khiến người ta thở phào nhẹ nhõm hơn chút.
Lệ Đình Phong lái xe ra phố đi bộ, xuống xe liền nắm lấy tay Thẩm An Nhiên đi vào.
Đây là một phố đi bộ có tiếng ở Sài Gòn, từ ăn uống đến dịch vụ vui chơi đều có cả, phong cảnh cũng đẹp, mỗi ngày đều có không ít khách đến đây.
Tay Lê Đình Phong hơi buông lỏng rồi lại siết chặt, đan tay qua mười ngón tay của Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên có chút khó hiểu, rốt cuộc Lê Đình Phong muốn làm cái gì chứ?
Hai người đi sát lại nhau ở trong đám người giống như một đôi tình nhân. đang đi dạo bình thường vậy, sau giờ trưa là lúc ánh nắng mặt trời trở nên cay độc nhất, ánh nắng chiếu vào những chiếc lá đan xen nhau rồi tạo thành những cái bóng loang lổ dưới mặt đất.
Phố đi bộ là một trấn cổ, ngói đen tường trắng, đường thì được lát đá, ven đường trồng những cây dương liễu, hai người chỉ nắm tay nhau, ai cũng không quấy rầy ai.
Nhìn thấy món gì ngon liền đi tới xếp hàng, nhưng mà trong chốc lát, trên. tay Thẩm An Nhiên đã cầm đủ các loại đồ ăn vặt.
Nào là món Oden đang hot ở trên mạng, cơm đùi gà, mực nướng, cơm cháy khoai tây, trong tay cô còn ôm cả một trái dừa nữa.
Trong tay Lê Đình Phong cũng cầm theo không ít đồ, nhìn Thẩm An Nhiên ôm một trái dừa còn lớn hơn cả mặt cô để uống, anh cảm thấy lúc này. trông cô thật sự ngoan không chịu được.
Đi ngang qua một quán ăn, Lệ Đình Phong thấy chỗ này không tồi liền dẫn Thẩm An Nhiên đi vào, quán ăn này không có phòng riêng nhưng mỗi một bàn đều được cách nhau bởi một tấm ván gỗ, Lệ Đình Phong chọn một vị trí ở gần cửa sổ.
Thẩm An Nhiên để đồ ăn đang cầm trong tay lên bàn, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện.
Có lẽ là bởi vì do ánh mắt trời nên lúc này nhìn trên người Lệ Đình Phong cũng có nhiều hơn vài hương vị ấm áp, đặc biệt là trong ánh mắt kia lại có sự dịu dàng mà bình thường có không dám tưởng tượng đến.
Lệ Đình Phong nhìn quanh bốn phía xong, nói: “Em muốn ăn cái gì?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Không đói bụng”
Lệ Đình Phong nhíu mi: “Em bị bệnh dạ dày mà, không ăn món chính thì sao được?”
Phục vụ đã mang thực đơn lên, Lê Đình Phong lật hai trang rồi chọn hai món đặc biệt và một phần canh dựa theo khẩu vị của chính mình.
Quán ăn này nấu đồ ăn rất nhanh, không bao lâu sau đã mang các món ăn lên, Lê Đình Phong lại múc cho Thẩm An Nhiên nửa bát canh như thường
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm cái bát, rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi mà
mình vẫn luôn thắc mắc dọc theo đường đi nãy giờ: “Anh đây là đang muốn làm cái gì?”
Lệ Đình Phong giật mình rồi mở miệng theo bản năng: “Hẹn hò đấy, em không nhận ra sao?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Lệ Đình Phong, anh không cần giả bộ đối xử tốt với tôi.” Như vậy thật sự có chút ghê tởm.
“Nói như thể trước đây tôi đối xử với anh rất tệ vậy.”
Trong ánh mắt Thẩm An Nhiên mang theo sự trào phúng mà không che giấu bất cứ chút nào cả, Lê Đình Phong còn không biết tự lượng sức mình mà thật sự cho rằng mình là một kẻ si tình sao.
Lệ Đình Phong bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô làm cho có chút mất tự nhiên, cũng nghĩ đến cái gì đó nhưng vừa nói ra đã thấy mất tự tin: “Anh nói là anh sẽ đền bù cho em”
Xem ra căn bản anh ta không để những lời cô nói trong xe lọt vào tai, Thẩm An Nhiên cũng lười cho anh một ánh mắt.
“Chờ cơm nước xong chúng ta đi xem phim, em có chịu không?”
Thẩm An Nhiên nâng nâng mắt, nói: “Không được.” Trước kia không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện đi hẹn hò dạo phố với Lệ Đình Phong, cùng đi xem phim như một đôi tình nhân bình thường, nhưng Lê Đình Phong nói như thế nào với cô? Anh ta nói cô ngây thơ.
Hiện tại khi cô đã không nghĩ tới chuyện đó nữa thì Lê Đình Phong lại lôi kéo cô đi, có buồn cười hay không chứ.
Lệ Đình Phong không để ý chút nào mà tiếp tục nói: “Hôm nay còn rất dài, em muốn đi dạo ở đâu anh đều đi với em hết, nhưng mà trước tiên phải ăn cơm đi, trong xe không có thuốc đau dạ dày đâu"
“Không ăn, ăn không vô” Thẩm An Nhiên chống cằm nhìn chằm chằm
ngoài cửa sổ.
Lệ Đình Phong nhìn qua theo ánh mắt của cô, vừa đúng lúc lại thấy một người đang bán kẹo hồ lô.
“Em đợi ở đây một chút, anh đi một lát rồi quay lại ngay” Anh đứng lên, chạy đi ra ngoài dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm An Nhiên mà mua một xiên kẹo hồ lô.
Lúc Lê Đình Phong trở về thì đưa xiên kẹo hồ lô đường trong tay cho Thẩm An Nhiên: “Em ăn đi.”
Mùi kẹo hồ lô đường rất ngọt, trên lớp đường vàng óng là một lớp hạt mè, Thẩm An Nhiên duỗi tay nhận rồi lạnh mặt hỏi: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn mua cái này?”
“Không phải em thích ăn kẹo hồ lô đường sao? Anh nói bằng giọng điệu rất đương nhiên.
Anh còn nhỡ rõ trong bữa tiệc sáu năm trước, Thẩm An Nhiên cầm một xiên kẹo hồ lô đường trong tay, nếu không thích thì hẳn là sẽ không cầm.
“Từ trước tới nay tôi chưa từng nói là tôi thích ăn kẹo hồ lô đường” Thẩm An Nhiên ném kẹo hồ lô đường vào trong thùng rác, sắc mặt vừa rồi còn đang bình tĩnh đột nhiên trở nên bực bội, giống như một quả bom dễ nổ vậy.
Lệ Đình Phong cũng không vui, rất ít khi anh đi lấy lòng một cô gái nhưng cô ấy lại không nể tình chút nào, như vậy anh còn biết để mặt mũi ở nơi nào nữa chứ.
Anh không hiểu vì sao Thẩm An Nhiên lại tức giận, một viên kẹo hồ lô đường chưa nếm chút nào mà đã ném luôn vào trong thùng rác, rõ ràng vừa rồi cô còn nhìn ra hàng bán hồ lô ngoài đường, thật là khó hiểu.
Lê Đình Phong không muốn cuộc hẹn hò chấm dứt thất bại như thế này, anh lại kiên nhẫn nói: “Thẩm An Nhiên, em ngoan một chút, đừng náo loạn nữa”
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !