Hạ Minh Nguyệt cầm theo hộp cơm đứng dưới ánh mặt trời, gương mặt do phơi nắng nên hồng hồng, thấy Lê Đình Phong từ bên trong đi ra, ánh mắt cô ta không giấu được vui vẻ nhưng nhưng được cô ta liều mạng áp chế lại.
"Đình Phong, đây là canh cho anh và Thẩm An Nhiên, bên trong còn có món mà anh thích ăn nữa"
Lệ Đình Phong quan sát cô ta một vòng cuối cùng nhìn lên hộp cơm mà cô ta đang cầm trên tay, rất lớn thoạt nhìn rất nặng.
Tay Lê Đình Phong tiếp nhận: "Sau này không cần tự mình mang tới đây."
"Em lo lắng anh không quen ăn đồ ăn ngoài"
Lúc trước anh đều ăn cơm của Thẩm An Nhiên làm, đem lại dày chiều hư rồi, quả thật đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của anh, nhưng mà bây giờ cũng không cách nào xoi mói, hơn nữa, tài nghệ nấu nướng của Hạ Minh Nguyệt cũng tốt hơn bên ngoài rất nhiều, đem qua đây cũng lãng phí thời gian.
Lệ Đình Phong là một người rất lí trí, am hiểu lợi dụng thời gian phân chia công việc, sắp xếp công việc một ngày một cách rõ ràng, tính cách như vậy ở trong mắt người khác chính là lạnh lùng, cũng không dễ gần.
"Em có muốn lên ngồi một lát không?" Lệ Đình Phong nhìn thấy
mồ hôi trên trán cô ta.
Hạ Minh Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Em không đi lên đâu, có khả năng Thẩm An Nhiên không muốn gặp em"
Lệ Đình Phong gật đầu, không khách sáo giữ lại: "Vậy em về sớm một chút, anh cũng phải về đây."
Thấy anh phải đi, Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng gọi anh lại: "Đình Phong, Thẩm An Nhiên có khá hơn chút nào không? Em thấy trên mạng..."
Lệ Đình Phong nghĩ tới những thứ này sắc mặt liền trầm xuống: "Không có chuyện gì, sắp xuất viện rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy em về đây, anh cần gì thì cứ gọi điện thoại cho em".
Lệ Đình Phong lãnh đạm nói: "Không cần, an sẽ nhờ Triệu Việt"
Hạ Minh Nguyệt ngẩn ra, cô ta đã sớm dự liệu được thái độ của Lệ Đình Phong, cũng không làm khó nữa, cô ta cười cười: “Được."
Cô ta không dừng lại mà xoay người rời khỏi, Lê Đình Phong đã có ngăn cách với cô ta, tiếp tục bám lấy chỉ khiến anh ấy càng không thích, chi bằng thuận theo ý anh ấy, làm một người nghe lời.
Về phần Thẩm An Nhiên... Vốn tưởng rằng những tấm hình trên mạng chỉ là vớ vẩn, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy sắc mặt của Lệ Đình Phong thì xem ra đã điên thật rồi.
Hạ Minh Nguyệt thu lại ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt, trở nên vô cùng độc ác: Muốn điên thì tốt nhất nên điên cả đời.
Thẩm An Nhiên cản đường của cô ta, cô ta tất nhiên sẽ không
bỏ qua, chỉ có giải quyết nhân tố không xác định này, cô ta mới có thể vững vàng đứng bên cạnh Lê Đình Phong.
Bây giờ cô ta đã không còn hy vọng về tình cảm của Lệ Đình Phong nữa, Cô ta mới không ngu ngốc như Thẩm An Nhiên, cố chấp níu kéo thứ đồ vĩnh viễn cũng không có được mà để mất đi cái mà bản thân đang sở hữu.
Nếu Lệ Đình Phong không chịu cho cô ta tình yêu, vậy cô ta sẽ muốn tiền tài, quyền thế, địa vị của anh ấy, ba thứ này cái nào cũng tốt hơn tình cảm.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt mở túi lấy điện thoại di động ra nhìn, sắc mặt có chút cứng ngắc, cô ta do dự một chút cuối cùng mới đi tới một góc nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nam trầm thấp.
"Minh Nguyệt anh nhớ em"
Đầu ngón tay Hạ Minh Nguyệt run lên: “Tống Á Đông, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì chứ?"
"Không có chuyện thì không thể gọi cho em được sao? Minh. Nguyệt lòng của em thật độc ác, dùng anh xong thì chạy, sao nào ngay cả liên lạc với tình nhân cũ cũng không được sao?"
"Tống Á Đông! Chúng ta đã kết thúc từ năm năm trước rồi! Tôi đã cho anh một khoản tiền, anh cũng đã hứa hẹn sẽ không làm phiền tôi!" Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt tái xanh.
"Có chút tiền mà muốn đuổi tôi sao? Minh Nguyệt, cô là vị hôn thể của Lệ Đình Phong, tiền trong tay cô hẳn là rất nhiều nhỉ?"
"Không có!" Hạ Minh Nguyệt nghĩ không ra tại sao bản thân lại
dính vào tên lưu manh này.
Tổng Á Đông cúi đầu cười hai tiếng: "Minh Nguyệt, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, chờ tôi."
"Anh quay về làm cái gì."
"Tút tút tút..."
Đối phương đã cúp, Hạ Minh Nguyệt tức giận viền mắt đỏ bừng, ngoại trừ tức giận thì còn có sợ hãi, tình cảnh của cô ta bây giờ đã không ổn rồi Tống Á Đông còn muốn trở về đạp thêm một cú, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Vừa nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đây, cô ta liền cảm thấy ghê tởm.
Bốn năm trước Tống Á Đông giúp cô ta sắp xếp một vụ tai nạn giao thông, cô ta đã đưa cho anh ta ba mươi triệu để anh ta xuất ngoại, lúc này mới tránh khỏi sự điều tra của Thẩm An Nhiên.
Bây giờ anh ta đột nhiên trở về, cô ta phải nghĩ ra biện pháp thật tốt mới được.
Thứ Tống Á Đông muốn không phải là tiền, người đàn ông này ích kỷ tham lam, ba chục triệu cũng không bịt được anh ta, báo công an cũng vô dụng, anh ta có lá gan trở về thì nhất định trong tay anh ta đã nắm được nhược điểm của cô ta.
Cô ta tuyệt đối không thể để cho anh ta xuất hiện ở trước mặt Lệ Đình Phong làm hỏng chuyện tốt của mình.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại di động, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, qua hồi lâu, cô ta bỗng nhiên có chủ ý, khóe
miệng nở ra một nụ cười.
Tống Á Đông cũng có chút thể lực, cô ta có thể nhờ anh ta xử lý Thẩm An Nhiên xong, chờ tới lúc Thẩm An Nhiên chết rồi cô ta lại thần không biết quỷ không hay giải quyết anh ta, nhất tiễn song điêu.