Lệ Đình Phong xử lý xong Trần Hâm Bằng liền trở về bệnh viện.
Khuôn mặt vốn tái mét của Lê Đình Phong vừa nhìn thấy Thẩm An Nhiên đang ngủ mê man liền chầm chậm trở lại bình thường.
“Sao vẫn chưa tỉnh?”
Bác sĩ giải thích nói: “Trong máu cô Thẩm kiểm tra được có thuốc mê, lại thêm việc bị kinh sợ, có thể phải đợi tới ngày mai mới tỉnh được”
Nghe thấy hai chữ “thuốc mê”, mà sợ đến lạnh sống lưng, trái tim căng thẳng xong lại thả lỏng lại căng thẳng, anh không dám nghĩ nếu như anh đến trễ một chút, đợi Thẩm An Nhiên sẽ là kết quả như thế nào.
Lệ Đình Phong còn chưa kịp thay quần áo, áo của anh bị dính chút máu, bác sĩ thấy vậy nói: “Anh Lệ hay là tôi ở đây canh cô Thẩm, anh trở về thay quần áo trước đi?”.
Lệ Đình Phong nhìn quần áo mình một lượt, bây giờ anh mới phát hiện. bên trên có vết máu: “Lát nữa tôi kêu trợ lý đem qua”
Anh đều nói như vậy, bác sĩ cũng không tiện nói gì thêm, căn dặn mấy việc cần chú ý xong liền rời đi.
Triệu Việt đem quần áo tới thì thấy Lê Đình Phong đang ngồi ở đầu giường, cái gì cũng không làm, chỉ nắm tay Thẩm An Nhiên, lưng hướng về phía ánh sáng, khuôn mặt bị khuất trong bóng tối không nhìn ra vẻ mặt gì, chỉ có đôi mắt lộ ra chút ấm áp.
Ấm áp? Triệu Việt giật mình, anh ta vậy mà có thể nhìn được sự ẩm. áp trên mặt Lệ Đình Phong, anh ta dụi dụi mắt.
Lệ Đình Phong lạnh lùng nói: “Cậu đứng đực ngoài cửa làm gì?” Triệu Việt bỏ tay xuống nhìn, quả nhiên là nhìn sai rồi.
Triệu Việt bước vào cẩn thận từng ly từng tí xách va ly đặt xuống đất: “Tổng giám đốc Phong, quần áo và đồ dùng cá nhân của anh và bà chủ đều ở trong đây”
“Tôi đi thay, cậu ở đây canh chừng cô ấy” Lệ Đình Phong mở va li lục tìm một bộ quần áo để thay.
Trong phòng bệnh vip cái gì cũng có, nói là bệnh viện không bằng nói là một khách sạn nhỏ, Lệ Đình Phong vào tắm đơn giản rồi ra ngoài, ánh đèn trong phòng tắm chiếu vào mặt anh, không biết là bởi vì ánh đèn quá
sáng hay là trên mặt có nước, khuôn mặt Lệ Đình Phong trắng bệch. không có chút máu, trong chớp mắt Triệu Việt còn tưởng anh cũng bị thương.
“Được rồi, cậu về đi, tôi ở bệnh viện chăm sóc cô ấy, chuyện trong công ty cậu sắp xếp đi”
Triệu Việt làm mãi cũng thành quen, đối với việc sắp xếp loại công việc này cũng quen rồi.
Sau khi Triệu Việt đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mình anh, con người khi rơi vào yên tĩnh thêm không có việc gì làm khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Nghĩ tới cảnh hôm nay anh xông vào sòng bạc thế giới ngầm, đến một con người trầm tĩnh như anh đối mặt với tình huống đó cũng mất đi bình tĩnh.
Đến nửa đêm, Thẩm An Nhiên đột nhiên lên cơn sốt, sau khi Lê Đình Phong phát hiện lập tức ấn chuông gọi bác sĩ, y tá.
Lên cơn sốt là do vết thương bị nhiễm trùng, bác sĩ tiêm cho Thẩm An Nhiên một mũi thuốc kháng sinh rồi nói với Lệ Đình Phong: “Cô Thẩm hơi sốt, anh nhớ đút cho cô ấy chút nước”.
Thấy Lê Đình Phong nhíu mày thật chặt, liền biết trong lòng anh nhất định rất lo lắng nên an ủi nói: “Yên tâm đi, ngày mai cô ấy nhất định tỉnh lại, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng đợi cô ấy tỉnh lại anh lại không có sức chăm sóc cô ấy”.
Lệ Đình Phong gật đầu.
Bác sĩ thấy ánh mắt anh luôn đặt trên mặt Thẩm An Nhiên, cũng không nói gì thêm, ra khỏi phòng bệnh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lệ Đình Phong vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Thẩm An Nhiên, người phụ nữ này luôn làm cho mình thương tích đầy mình.
Thẩm An Nhiên rất để ý người bên cạnh mình, lại không quan tâm đến bản thân mình, có thể vì loại đàn ông như Thẩm An Phú một mình đi xuống sòng bạc thế giới ngầm liều mạng.
Lệ Đình Phong tức Thẩm An Nhiên không quan tâm cơ thể mình, nghĩ. nghĩ lại anh và Trần Hâm Bằng không phải cũng giống nhau lợi dụng Thẩm An Phú để ép buộc cướp lấy cô sao.
Lệ Đình Phong dựa vào đầu giường để trán, đề cơ bắp đang đập thình thịch xuống.