Lệ Đình Phong đối với cô chỗ nào tốt chứ? Ngoài miệng một hai câu quan tâm là tốt rồi à? Không ly hôn với cô chính là yêu cô rồi? Cô thích những điều này ư?
Thẩm An Nhiên đột nhiên đứng dậy, cả người lộ ra sức uy hiếp lạnh như băng, khiến người ta bất giác ngừng thở.
“Cô chưa từng trải qua tất cả những gì tôi trải qua, vì vậy mới cảm thấy lòng dạ anh ta tốt đó thôi” Suy cho cùng tuổi còn trẻ, dễ dàng bị vẻ bề ngoài che mắt.
“Nếu mà anh thật sự tốt như suy nghĩ của cô, tôi sống cũng sẽ không khốn khổ như bây giờ đâu.”
Chưa từng đau khổ như người khác, đừng khuyên người khác lương thiện.
Lệ Đình Phong nghĩ rằng để người ngoài như Chu Thần Phù nói tốt cho anh ta vài câu, tất cả mọi chuyện xảy ra liền có thể xóa bỏ toàn bộ rồi phải không?
Thẩm An Nhiên mở vòi nước ra rửa tay, có một câu thành ngữ liên quan tới nước, gọi là nước đổ khó hốt.
Lệ Đình Phong hết giờ làm trở về, giống như thường ngày hỏi han tình hình của Thẩm An Nhiên.
Chu Thần Phù nói một câu rất tốt, sau đó tường thuật lại một lần cuộc nói chuyện lúc trưa của chính cô và Thẩm An Nhiên.
Dù sao thì cũng không phải lời gì hay, lúc Chu Thần Phù nói ánh mắt cẩn
thận từng li từng tí xem xét đối phương, sau khi thấy vẻ mặt Lệ Đình Phong coi như bình tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này không cần nói với cô ấy những lời này nữa, bây giờ cô ấy đang là thời kì phản nghịch, chỉ cảm thấy tôi phiền phức” Lệ Đình Phong không có chút mảy may nào cảm thấy bản thân mình làm sai ở đâu, toàn bộ vấn đề đều đặt lên người Thẩm An Nhiên bây giờ đang bị bệnh.
Anh từ trước đến nay luôn tự tin, cho rằng thời gian có thể bù đắp hết thảy mọi thứ, chỉ cần anh đền bù thật tốt cho Thẩm An Nhiên, chỉ cần bây giờ tặng hết cho cô những thứ mà trước kia Thẩm An Nhiên muốn mà không có được, cô nhất định sẽ mềm lòng.
Một giọt nước không đủ để hóa thành băng, nhưng mà thời gian dài cộng lại, có công mài sắt có ngày nên kim.
Thẩm An Nhiên không phải là cảm thấy bây giờ anh đối với cô còn chưa đủ tốt hay sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Đình Phong gọi Thẩm An Nhiên dậy để cô cùng anh đi tham gia một cuộc đấu giá.
Bây giờ Thẩm An Nhiên sau khi thức dậy có hơi bực bội, vừa nghe thấy tiếng của Lệ Đình Phong, liền lấy cái chăn trùm đầu và bịt tai lại.
Lê Đình Phong biết Thẩm An Nhiên không muốn nhìn thấy anh, cô chán ghét anh, anh cũng không để ý, ngồi trên giường gỡ cái chăn trên người cô ra.
“Dậy rồi à, Chu Thần Phù làm bữa sáng xong rồi”.
Chăn bị cưỡng chế mở ra, Thẩm An Nhiên bực mình ngẩng mặt lên: “Tôi không đi, đấu giá của công ty các anh dựa vào cái gì kêu tôi chứ, tôi cũng không phải là nhân viên của anh.”
Lệ Đình Phong cuối cùng cũng có được câu trả lời, tuy là giọng điệu của
đối phương không được tốt lắm, nhưng mà anh vẫn vui mừng như cũ, cười híp mắt nhìn khuôn mặt tròn trịa tức giận của Thẩm An Nhiên: “Đây không phải là nhìn thấy em ở nhà chán sao, dậy đi anh đã chọn đồ cho em rồi, em mặc lên sẽ rất đẹp.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Thẩm An Nhiên nữa, từ trong tủ quần áo chọn ra một bộ đặt xuống giường: “Thay bộ này đi, em mặc màu đỏ rất đẹp.”
Thẩm An Nhiên da đầu run lên tức giận, cô túm lấy cái váy trên giường ném lên người Lệ Đình Phong: “Anh có nghe hiểu lời tôi nói không hả? Tôi không đi!”
Lê Đình Phong nhặt cái váy từ dưới đất lên, sau đó lấy điện thoại di động. ra ẩn ẩn.
Thẩm An Nhiên bực bội nhìn anh, không biết anh ta lại muốn làm cái gì nữa, cho tới khi cô điện thoại di động để trên đầu giường rung lên mấy tiếng.
XXX được chuyển khoản hai tỷ chín trăm bảy mươi triệu đồng.
Thẩm An Nhiên giơ tay ra cầm lấy điện thoại di động xem ghi chép chuyển khoản, đúng thật sự là Lê Đình Phong vừa mới chuyển cho cô khoản hai trăm chín mươi tư tỷ không trăm ba mươi triệu đồng.
Lệ Đình Phong nhíu mày, sau khi chuyển tiền vẻ mặt ung dung bỏ điện thoại xuống: “Hôm nay cùng anh ra ngoài, trở về lại cho em thêm ba tỷ đồng nữa, có đi không?”
Thẩm An Nhiên rất muốn nói, anh nghĩ rằng chút tiền này có thể sai khiến cô, nhưng sau khi Lê Đình Phong nói câu phía sau còn có ba tỷ đồng, cô đè nén sự bực bội trong lòng lại.
Chút tiền này đối với Lệ Đình Phong mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng mà đối với cô mà nói là tác dụng rất lớn.
Chỉ là cùng anh ta ra ngoài một ngày đã có thể có sáu tỷ rồi, sáu tỷ này
cho dù cô dùng không nổi, đem đi quyên góp cho cô nhi viện cũng rất tốt đó
chứ.
Thẩm An Nhiên đứng dậy từ trên giường: “Tôi đi.”
Lệ Đình Phong hài lòng gật đầu, xoay người đi đến phòng tắm thử xem nhiệt độ của nước nóng được chưa, còn tận tâm bóp kem đánh răng cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên thay cái váy đỏ, màu sắc này diễm lệ phô trương, người thường khó mà mặc cái màu sắc này, Thẩm An Nhiên là vóc dáng trời sinh, trước đây gầy trơ như xương, nhưng mà mười mấy ngày này tẩm bổ về lại được ít, chỗ cần có một chút cũng không thiếu.
Nhưng mà, bất luận cô ăn như thế nào, eo từ đầu tới cuối đều nhỏ như vậy, dép đẹp như eo con kiến vậy.
Thẩm An Nhiên rửa mặt xong ngồi xuống bàn trang điểm trang điểm, da dẻ cô trắng, căn bản trời sinh đã là có một lớp trang điểm nhẹ rồi, chỉ cần tô son thôi là được rồi.
Lông mi của Thẩm An Nhiên vừa dày vừa dài, không cần chuốt mascara mà chỉ cần dùng dụng cụ uốn mi cong nhẹ, giống như hai con bướm đậu trên đôi mắt vậy, mí mắt hạ xuống thành hai đường vòng cung rất đẹp.
Phụ nữ sửa soạn từ trước tới nay luôn không thích bị người khác quấy rầy, Lệ Đình Phong xoay người đi xuống lầu, chờ mấy phút mà Thẩm An Nhiên xuống tới rồi.
Lê Đình Phong ngồi trên bàn ăn ăn bữa sáng, bữa sáng Chu Thần Phù là là món há cảo pha lê, cái nào cũng da mỏng nhân nhiều, cháo là cháo bắp, hạt bắp tươi ngon bỏ vào trong nồi cháo hầm, hương vị thơm ngon, lại cộng thêm dưa chua ngon miệng, đây chính là một trong những bữa sáng mà Thẩm An Nhiên thích nhất.
Lệ Đình Phong nghe được tiếng động từ cầu thang, anh quay đầu xem,
kinh ngạc trong nháy mắt, cảm giác lưỡi hơi khô.
Anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy Thẩm An Nhiên sửa soạn rồi, bây giờ cả người cô mặc cái váy đỏ, tóc dài lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, da trắng nõn nà, trang điểm nhạt khiến khuôn mặt có sức sống hơn.
Thẩm An Nhiên như vậy khiến anh nhớ tới tiệc sáu năm về trước, nhưng mà chỗ không giống là, Thẩm An Nhiên bây giờ ít phô trương và kiêu ngạo, có vẻ trưởng thành và có vài phần lười nhác hơn, ánh mắt không đếm xỉa tới, một dáng vẻ đối với cái gì cũng không có hứng thú.