Chương 112: Lệ Đình Phong anh hối hận sao
Sáng sớm hôm sau Tô Thanh Kiều mời một vị bác sĩ khoa tâm lý tới khám bệnh cho Thẩm An Nhiên, tối hôm qua cô không hề biết Thẩm An Nhiên xuất hiện tình huống nghe thấy ảo giác
Mãi tới lúc bác sĩ khoa tâm lý tiến vào, y tá chăm sóc cho Thẩm An Nhiên mới nói tới tình huống tối hôm qua cho Tô Thanh Kiều.
Tô Thanh Kiều không chút thay đổi, nhưng đôi môi lại mím thật chặt.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có bác sĩ tâm lý và Thẩm An Nhiên, ngay cả Lệ Đình Phong cũng bị mời ra ngoài yên tĩnh đợi kết
quả.
Qua nửa giờ sau, bên trong truyền đến tiếng khóc.
Bệnh của Thẩm An Nhiên lại phát tác.
Lúc này bác sĩ tâm lý không tiêm thuốc an thần cho cô ấy, mà cột cô ấy trên gường, nhét một chiếc khăn vào miệng cô ấy tránh để cô ấy cắn bị thương mình cũng như bảo vệ tiếng nói của cô ấy.
Lệ Đình Phong khẩn trương, không hề nghĩ ngợi trực tiếp đẩy cửa xông vào.
"Ông đang làm gì vậy!" Thấy Thẩm An Nhiên bị trói ở trên giường, gân xanh trên trán Lệ Đình Phong như muốn nhảy ra ngoài.
Bác sĩ tâm lý giải thích: "Bệnh tình của cô Nhiên phát tác, không làm như vậy, cô ấy sẽ làm mình bị thương"
“Sao ông không tiêm thuốc an thần cho cô ấy"
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ: “Anh đã gặp qua người nào tiêm nhiều thuốc an thần như vậy trong một ngày chưa? Nếu tiêm nhiều sẽ làm tổn thương tới thần kinh của đại não, thần kinh của cô ấy đã rất yếu ớt, còn không bằng để cho cô ấy cứ phát tiết ra ngoài."
Lệ Đình Phong ngây ngẩn cả người, hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thẩm An Nhiên đang giãy dụa trên giường, rõ ràng thống khổ như vậy nhưng ánh mắt của cô lại ngây dại như người máy.
Lệ Đình Phong muốn đi qua đụng vào cô ấy, bàn chân nhấc lên rồi lại rụt lại, dùng sức áp chế nội tâm.
Tô Thanh Kiều đứng ở cửa nhìn Thẩm An Nhiên một cái rồi lại nhìn về phía Lê Đình Phong không nói một lời đang đứng ở ngoài kia, chờ sau khi Lê Đình Phong ra ngoài, cô ấy mở miệng: "Hối hận sao?"
Hối hận cái gì? Lê Đình Phong mím chặt môi không trả lời.
Tô Thanh Kiều cười xuy một tiếng, hối hận hay không trong lòng anh ta rõ ràng, chỉ là hối hận thì có ích lợi gì? Hổ thẹn tự trách vốn là thứ không đáng tiền nhất trên đời.
Thẩm An Nhiên giãy dụa khoảng mười phút, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống giường, ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển từ từ an tĩnh lại.
Bác sĩ mở cửa: “Người thân của bệnh nhân đi theo tôi một chuyển"
Lệ Đình Phong do dự một chút, sau khi nhìn thấy Tô Thanh Kiều
tiến vào phòng bệnh, mới đuổi kịp bước chân của bác sĩ tiến vào phòng làm việc.
"Bệnh nhân là vợ của anh?" Bác sĩ tâm lý thuận miệng hỏi một câu.
"Ừ."
"Hiện tại cô ấy có chứng hậm hực cộng thêm chứng tinh thần phân liệt, gặp phải ảo giác"
Kết quả này tối hôm qua anh đã biết được đại khái, nhưng khi chính miệng bác sĩ nói với anh kết quả chuẩn đoán chính xác vẫn khiến anh khó có thể chấp nhận, giống như sét đánh ngang tai.
"Trước khi cô ấy phát bệnh đã trải qua chuyện gì anh cần phải nói kỹ càng với tôi, ví dụ như anh đã làm gì với cô ấy, đã nói những gì" Bệnh của Thẩm An Nhiên không nhẹ, ngoại trừ trầm mặc thì chính là thét chói tai, hoàn toàn mất đi lý trí.”
Lệ Đình Phong không có biện pháp, chỉ có thể đem toàn bộ những chuyện đã xảy ra nói cho bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ sau khi nghe xong, đầu óc hiện ra hai chữ "Súc sinh!" Ông ta hoài nghi có phải kiếp trước Thẩm An Nhiên đã đào phần mộ tổ tiên nhà anh ta nên kiếp này phải chịu bị anh ức hiếp hay không.
"Sau khi sinh non chính là thời điểm người phụ nữ yếu ớt nhất, anh lại còn mang người phụ nữ khác về bắt cô ấy đưa con cho người khác nuôi?" Rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy?
Lệ Đình Phong mặt lạnh: "Lúc đó tôi chỉ muốn chọc tức, tôi
không nghĩ tới cô ấy sẽ yếu ớt như vậy"
Bác sĩ bị lời nói phiền muộn cùng oán giận của anh ta làm nghẹn họng, ông dừng một chút mới lên tiếng: "Cô ấy yếu đuối hay không cũng không phải lý do mà anh có thể đem ra bắt nạt cô ấy, nói thật tình trạng hiện tại của cô ấy không tốt, những lời mà anh nói đã khiến cô ấy tổn thương rất sâu sắc"
Lệ Đình Phong không tưởng tượng nổi thời khắc này Thẩm An Nhiên đã đau đớn như thế nào, từ nhỏ anh ta đã tài trí hơn người, thuận buồn xuôi gió, cho nên không cách nào đồng cảm với người khác.
Anh cho rằng Thẩm An Nhiên thống khổ chỉ là một vũng nước, nhưng đợi đến khi nằm xuống anh mới biết vũng nước này có thể khiến người khác chết đuối.
"Hiện tại bệnh nhân hay tự giam mình trong một căn phòng đen kịt, tôi không có cách nào trị liệu cho cô ấy mà chỉ có thể thử thôi miên, anh đồng ý không?"
Lệ Đình Phong do dự một chút, gật đầu.
Bác sĩ tâm lý hít sâu một hơi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy để Lệ Đình Phong điền.
Lúc Lê Đình Phong điền phiếu, anh liền nhìn về máy tính chứa thông tin của bệnh nhân rồi thuận tiện mở đơn thuốc ra, chủ yếu là thuốc thư giãn thần kinh và giảm bớt áp lực.
Sau khi Lê Đình Phong điện xong, sau khi bác sĩ xác định không còn vấn đề gì nữa liền đưa cho anh một tờ giấy ở dưới ngăn bàn.
"Đi hiệu thuốc lấy thuốc, bớt tiêm thuốc an thần lại"
Sau khi biết tình huống hiện tại của Thẩm An Nhiên, lời nói của bác sĩ tâm lý đã khiến Lệ Đình Phong bình tĩnh hơn một chút.
Lệ Đình Phong không dám chậm trễ cầm đơn thuốc đi tới hiệu thuốc, liều dùng hàng ngày được ghi trên hộp thuốc.
Sau khi trở về Lệ Đình Phong phát hiện Tô Thanh Kiều đứng ở hàng lang, bên cạnh có sáu người đang vây quanh, có bệnh nhân cũng có người nhà, giống như sốt ruột thảo luận với Tô Thanh Kiều cái gì đó.
Gương mặt trẻ con có chút bình thản của Tô Thanh Kiều có chút rạn nứt hiếm thấy.
Lệ Đình Phong không biết chuyện gì xảy ra, cách xa nên cũng nghe không rõ, tới lúc đến gần mới nghe được những người đó đang thảo luận tới Thẩm An Nhiên.
Nhìn thấy Lê Đình Phong, một người phụ nữ trung niên trong đó bước nhanh tới trước mặt anh chất vấn: "Anh là người thân của bệnh nhân bên trong căn phòng này phải không?"
Sắc mặt của Lê Đình Phong không hề dao động: "Làm sao vậy"
"Còn làm sao vậy" Không nghĩ tới người nọ cười xuy một tiếng: "Cô ấy phát điện ồn ào vào ban đêm, cũng không biết lúc phát bệnh có thể khiến người khác bị thương hay không, bị bệnh gì thì nên ở bệnh viện đó, khoa tâm thần nằm ở tòa nhà kế bên"