Thẩm An Nhiên không nói gì cả, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn Lệ Đình Phong một cái.
“Thẩm An Nhiên, trước kia chẳng phải em rất thích đi theo anh đến các cuộc hội nghị sao?”
“Anh cũng biết nói là ngày xưa rồi”
Thẩm An Nhiên trước kia rất yêu Lệ Đình Phong, cứ tưởng kết hôn với anh là nhặt được báu vậy nên cứ liên tục bám theo anh ra khoe khoang.
Thẩm An Nhiên cho rằng câu nói này của mình thốt ra sẽ khiến Lệ Đình Phong tức giận nhưng không ngờ anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên dịu dàng nói: “Tuần sau có hội nghị đấu thầu, em đi với anh nhé
Đây không phải bàn bạc mà là thông báo, thái độ ra lệnh một cách cứng rắn, anh trực tiếp dùng hành động để trấn áp sự phản kháng ngắn ngủi của cô.
Địa vị Lệ Đình Phong cao quý, trong mắt anh, đối xử với người như Thẩm An Nhiên cần phải có thái độ cứng rắn đúng lúc, tát một cái rồi cho thêm viên kẹo, đến khi cứng mềm cũng không chịu thì đánh cho đau mới thôi, làm gì có ai mà không sợ đau cơ chứ.
Thẩm An Nhiên quay qua nhìn Lệ Đình Phong, trong mắt anh rõ
ràng đang hiện lên một tia sắc bén.
Sau khi xuống xe, Lệ Đình Phong nắm lấy tay của Thẩm An Nhiên, trên môi nở ra nụ cười đúng lúc, mặt trời hôm nay khá tốt khiến cả người anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mất đi vẻ dữ tợn mọi ngày mà tăng thêm vài phần gần gũi thân thiện.
Thẩm An Nhiên vùng vằng vài cái nhưng không thoát được nên để mặc anh, chỉ là cô không biết cử chỉ của họ khi lọt vào mắt người ngoài lại là một đôi vợ chồng son ân ái, một người giận dỗi một người dỗ dành.
Suy nghĩ của Thẩm An Nhiên rất khó giấu giếm khiến Lệ Đình Phong càng khẳng định cô không cho mình vào trong chắc chắn là có chuyện gì đó đang giấu anh.
Viện trưởng nghe thấy tiếng dừng xe bên nhanh chóng chạy ra xem, sau khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên bèn nhanh chóng gọi những đứa trẻ trong cô nhi viện chạy ra.
Mười mấy đứa trẻ vây quanh cô và ngoan ngoãn gọi: “Chị An Nhiên”
“Đây là bánh kem chị mang cho các em, các em đem vào chia nhau ra ăn đi” Cô mua rất nhiều, bình quân mỗi người sẽ được một cái và có thể ăn no.
Những đứa trẻ hơi nhút nhát nên không dám đưa tay lên nhận, cuối cùng viện trưởng phải mang bánh đi chia.
Viện trưởng nhìn người đàn ông bên cạnh Thẩm An Nhiên, thấy hai người xách theo một cái túi lớn còn nắm tay nhau bèn biết ngay mối quan hệ giữa hai người không đơn giản chút nào.
“Cô Nhiên, vị này là..” Viện trưởng thử do thám hỏi một cái.
Lê Đình Phong nở ra một nụ cười dịu dàng, anh đứng bên cạnh Thẩm An Nhiên ra vẻ người đàn ông yêu thương bà xã: “Tôi là chồng của cô ấy”.
“Xin chào, chào mừng anh đến.”
A
Lệ Đình Phong nhìn người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi đứng trước mặt và tỏ ra mãn nguyện, mới bắt đầu anh còn ngỡ viện trưởng là một người đàn ông trẻ tuổi nữa chứ.
Bây giờ thì không còn sự uy hiếp gì cả, dù sao một người phụ nữ và một đám trẻ con có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Thẩm An Nhiên ngồi bệt xuống phân phát bánh kem trong túi ra, cô vừa phát bánh kem vừa dùng lướt nhìn xung quanh, cô hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng của Bạch Hải Châu.
Mặc dù Lệ Đình Phong đã thu đi sự hung hãn nhưng khí chất cao quý và khí thế át người của anh vẫn khiến người khác không dám đến gần, anh đứng trước mặt bọn trẻ khiến chúng bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn bất ngờ.
Viện trưởng nhiều lần nhìn Lê Đình Phong, mỗi khi nhìn qua đều thấy ánh mắt của anh đang dõi theo Thẩm An Nhiên.
Xem ra tin đồn bên ngoài không đúng sự thật, họ nói tình cảm của Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên bất hòa với nhau, hôm nay bà ấy nhìn thấy lại không cảm thấy như thế.
Nếu như Lê Đình Phong không yêu Thẩm An Nhiên thì sao lại cứ liên tục nhìn cô chứ?
Viện trưởng âm thầm lắc lắc đầu, Bạch Hải Châu nhìn thấy cảnh này chắc phải rất thất vọng đấy, dù sao thằng ngốc kia đã thất thần đợi Thẩm An Nhiên suốt cả tháng trời rồi.
Còn có một vài đứa trẻ đang chơi đùa trong sân chưa đi ra nên bánh còn dư sẽ phát lúc trưa.
“Anh Phong, hai người đã ăn cơm chưa?”
Bây giờ vẫn chưa tới mười giờ nên đang hỏi bữa ăn sáng, Lệ Đình Phong lạnh lùng trả lời: “Ăn rồi”
“Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, tôi đi chuẩn bị nấu cơm đây, hôm nay anh và cô Nhiên ở lại dùng bữa nhé
Lệ Đình Phong hơi chau mày, anh không quen giao tiếp với trẻ con, thậm chí còn có chút ghét trẻ con nhưng nghĩ kỹ lại nếu như là Thẩm An Nhiên sinh ra thì chắc anh sẽ không chán ghét đầu.
Lệ Đình Phong muốn mở miệng ra từ chối nhìn khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên cúi đầu nghe bọn trẻ thì lời từ chối đã nuốt ực xuống rồi.
“Một lát mới nói đi”
Đây coi như là đồng ý rồi phải không? Viện trưởng lần đầu tiên tiếp xúc với Lệ Đình Phong, bà thấu hiểu tâm ý của trẻ con nhưng lại không hiểu người này đang nghĩ gì.
Mỗi ngày cơm trong cô nhi viện đều giao cho một mình Bạch Hải Châu làm, mỗi tháng viện trưởng đều phát lương cho cậu ta.
Lệ Đình Phong vừa nãy còn cho rằng ở đây không có người đàn ông nào khác, kết quả vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Bạch Hải
Châu đang quấn lấy cái tạp dề.
Anh chau mày lại, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, trực giác của anh cho thấy Thẩm An Nhiên có mối quan hệ với người này và anh đang cảm thấy nguy cơ trong đó.
Bạch Hải Châu nhanh chóng nhìn thấy Thẩm An Nhiên trong đám người, ánh mắt cậu ta sáng rỡ lên khiến Lệ Đình Phong cảm thấy rất khó chịu, tâm trạng vốn tốt bỗng trở nên bực bội.
Đó giờ anh vẫn rất bình tĩnh nhưng bây giờ giống như bị thứ gì đó cắn phải tim khiến anh có vẻ khó kiềm chế được cảm xúc.
Bạch Hải Châu nhìn thấy Thẩm An Nhiên bèn vui vẻ đi đến và hét lớn “Nhiên à”
Nghe thấy cách xưng hô như thể khiến Lệ Đình Phong chau hết cả mày lại dám gọi thân mật như thế sao, lại còn “Nhiên à” nữa chứ, đến anh còn chưa từng gọi Thẩm An Nhiên như thế.
Thẩm An Nhiên nhìn thấy Bạch Hải Châu đang chạy đến, cả tháng nay không gặp cảm thấy Bạch Hải Châu ôm đi một chút nhưng tinh thần rất tốt, tóc cũng dài hơn trước đó giống như con “sư tử” vậy, nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh tựa như ánh sao.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi.”
Phía sau Thẩm An Nhiên lạnh lẽo và dựng hết cả tóc gáy, không cần quay đầu lại cô cũng biết Lệ Đình Phong đang nhìn cô.
Thẩm An Nhiên gật đầu, sau đó lấy cái bánh kem trong túi đưa cho anh ta.
Ánh mắt Lệ Đình Phong đứng phía sau cô cứ nhìn vào cái bánh kém trên tay, lại còn dám đưa bánh kem cho anh ta sao.