Chương 16: Thẩm An Nhiên không ổn rồi.
Thẩm An Nhiên rất yêu Lệ Đình Phong, cẩn thận giữ kín trong lòng suốt mười sáu năm, bí mật này không ai hay biết.
Thẩm An Nhiên ngẩng đầu dở khóc dở cười, đột nhiên cô đưa tay ra với Lệ Đình Phong, còn chưa kịp chạm vào thì người đàn ông trước mặt đã khinh bỉ lùi lại tránh né tay cô.
Thẩm An Nhiên đưa tay bắt giữa không trung hư vô, hạt mưa rơi trên tay, cái lạnh lẽo xâm chiếm trái tim cô.
Khoảnh khắc đó, Thẩm An Nhiên chợt cảm thấy bọn họ cách nhau rất xa, vượt quá tầm với, cho dù cô có dùng thời gian cả đời cũng không thể nắm giữ được Lê Đình Phong.
Giống như hạt mưa trong tay cô…
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lệ Đình Phong, nghẹn ngào nói từng chữ: “Lệ Đình Phong, tôi đau quá…”
Lê Đình Phong chỉ nhíu mày, anh không tin những gì Thẩm An Nhiên nói. Thật ra sau bao nhiêu năm, Lệ Đình Phong hiểu rất rõ Thẩm An Nhiên, anh biết cô sợ đau sợ khổ nhưng chỉ là quỳ nửa tiếng đồng hồ, không thể đau đến chết được.
“Thẩm An Nhiên, cô đừng giả bộ nữa, bảo cô quỳ nửa tiếng mà làm như sắp chết đến nơi. Yên tâm, bố cô không chết được đâu, cô có thể đứng lên được rồi.”
Cơ thể như bị kim đâm, chỗ nào cũng đau, nhưng đau nhất là trái tim, dường như đã chết và da thịt thối rữa ra.
Thẩm An Nhiên vẫn đang cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn khi khóc.
Lê Đình Phong không hiểu tại sao Thẩm An Nhiên lại cười, càng không giải thích được… anh ghét điều đó, nhìn thấy cô cười anh càng khó chịu.
“Đồ điên!” Lệ Đình Phong mắng một câu, vươn tay kéo cánh tay Thẩm An Nhiên, lúc đó anh mới nhận ra cơ thể cô đã lạnh như băng.
Tiếng cười của Thẩm An Nhiên đột nhiên ngừng lại, cả người trên của anh chấn động, Lệ Đình Phong không kịp đỡ lấy cô, nhìn cô ngã sang một bên như con búp bê vải rách rơi xuống vũng nước.
Thẩm An Nhiên không cười nữa, thậm chí cô ấy còn không nhúc nhích, toàn thân mềm nhũn trên mặt đất, im lặng chết người…
Cô vừa mở miệng, máu từ trong miệng chảy ra, nhuộm đỏ mặt cô, lóa cả mắt.
Cả người Lệ Đình Phong cứng đờ như bị một cái búa tạ giáng trúng, đầu óc choáng váng không ngừng, nhìn hình ảnh trước mắt có cảm giác hư ảo.
Cuối cùng, tay chân vẫn nhanh hơn đầu óc, anh ném chiếc ô trong tay xuống ôm Thẩm An Nhiên, cơ thể to lớn che đi những hạt mưa. Cô cũng không nặng hơn trước bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt đến mức có thể nhìn thấy các mạch máu nhỏ bên trong.
“Thẩm An Nhiên!” Hai mắt Lệ Đình Phong như nứt ra, thậm chí anh còn không nhận ra giọng nói của mình lúc này đang run đến mức nào, bao nhiêu nỗi sợ hãi ẩn chứa trong đó.
Anh không dám chậm trễ một chút nào, ôm thân hình thê thảm của cô lên xe như thể đang chạy trốn số mệnh.
Triệu Việt liếc đôi mắt sắc bén, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta lập tức chạy theo, chủ động đảm nhiệm việc lái xe.
Thẩm An Nhiên thả lỏng người trong vòng tay của Lê Đình Phong, mái tóc dài như tảo biển bao phủ toàn bộ trái tim anh, lông mày cô rủ xuống và đôi mắt khép hờ vì đau đớn.
Cô nhìn người đàn ông đang ôm mình thật sâu, mí mắt càng ngày càng trĩu nặng, nhưng lại không dám nhắm lại. Cô sơ sau khi khép mắt lại sẽ không bao giờ tỉnh lại được, chút ý chí còn lại dùng để nhìn Lệ Đình Phong, cô muốn lần cuối cùng khắc sâu vẻ ngoài của anh trong tim, cho dù có hơi mờ nhạt.
“Lệ… Lệ Đình Phong… anh có biết không… Thẩm An Nhiên của mười sáu năm trước, rất… rất thích anh…, cô ấy thích anh mười sáu năm rồi… Bây giờ, cô ấy đã không còn sức lực để thích anh nữa.” Hai mắt Thẩm An Nhiên ướt đẫm, run rẩy nói.
Người ta nói người phá nhân duyên của người khác sẽ bị báo ứng, trước đây cô không tin nhưng bây giờ cô tin rồi.
Nhưng cô không làm điều gì ghê tởm, chỉ thích cô một người quá nhiều, trong mười sáu năm.
Thẩm An Nhiên lại nói ra những lời ngớ ngẩn như thế này, cô đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rằng họ biết nhau từ mười sáu năm trước, nhưng mười sáu năm rồi anh chưa từng gặp cô!
Tầm mắt của Thẩm An Nhiên mơ hồ rồi dần chìm vào bóng tối, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lê Đình Phong vào lúc này.
Lồng ngực cô bỗng co giật, một ngụm máu lại trào ra, áo sơ mi của Lệ Đình Phong bị nhuộm thành màu đỏ.
“Thẩm An Nhiên, rốt cuộc cô bị làm sao vậy hả?” Lệ Đình Phong lo lắng đưa tay lau vết máu trên mặt cho cô, kết quả anh càng lau càng nhiều, tay đã nhuốm màu đỏ lau không đi được.
Đầu đầy mồ hôi và đôi mắt ửng hồng, lần đầu tiên anh cảm thấy sự sống mong manh đến vậy, Thẩm An Nhiên nằm trong vòng tay anh yếu ớt tựa như sắp chết.
Thẩm An Nhiên… Thẩm An Nhiên…
Trong lòng Lệ Đình Phong lặp đi lặp lại ba chữ này, anh vẫn không thừa nhận rằng mình quan tâm cô, trong lòng hoảng sợ là bởi vì trong cơ thể cô đang chảy cùng dòng máu với Hạ Minh Nguyệt.
Khi Lê Đình Phong xông vào bệnh viện với máu cơ thể be bét máu của Thẩm An Nhiên, tất cả mọi người đều hoảng sợ, bác sĩ ở quầy lễ tân cầm bộ đàm gọi ai đó, một y tá lập tức đẩy xe đến đưa cô đi phẫu thuật.
“Đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ nhìn Thẩm An Nhiên hấp hối, lập tức đưa ra quyết định.
Lệ Đình Phong bị chặn lại ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, sau khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại, anh cảm thấy tim mình đập mạnh, cảm giác sợ hãi không thể giải thích được gần như vỡ òa trong lồng ngực.
Tay anh hơi run, anh muốn đẩy cánh cửa trước mắt ra nhưng không dám, vừa hụt hẫng vừa hoảng sợ, vừa rụt rè như một đứa trẻ lần đầu tiên bước ra khỏi nhà mang theo nỗi sợ hãi không thể nói rõ được.
Bệnh viện có máy điều hòa, vừa lạnh vừa rít gió, Lê Đình Phong tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào ngọn đèn mổ, vết máu trên áo sơ mi đã bị gió điều hòa làm khô đóng thành mảng màu đỏ sẫm, có mùi rỉ sét.
Cô y tá ở gần đây chưa từng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy ngoài đời, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, bèn đi tới, bình tĩnh nói: “Anh đừng lo lắng quá, bệnh nhân sẽ không sao đâu.”
Lê Đình Phong dường như không nghe thấy, anh cúi đầu, giang hai tay nhìn cục máu trên tay, sau đó áp vào nhau xoa xoa, hơi thất thần nhìn thấy bụi vụn máu mịn màng bay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Bất giác anh mới chú ý tới, không chỉ có máu trên tay mà máu của Thẩm An Nhiên còn dính trên áo, quần, cánh tay…
Tại sao cô lại bị nôn ra nhiều máu như vậy?
Đột nhiên Lệ Đình Phong cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, phát hiện cách đó không xa có lỗ thông gió điều hòa, chẳng trách cơ thể lại lạnh như vậy.
Trong phòng phẫu thuật.
Thẩm An Nhiên nằm trên giường mổ, bụng cô giật liên tục, máu từ miệng cô phun ra không ngừng, khăn trải giường ướt đẫm màu đỏ.
Đau quá… Thẩm An Nhiên không khóc, đầu óc cô rối bời, cơ thể đau đớn đến mức bất tỉnh khiến cô không thể phân biệt được đây là sự thật hay ảo giác.
Rất nhiều hình ảnh hiện ra trước mặt cô như một chiếc đèn lồng xoay tròn, đó là bóng dáng của Lê Đình Phong, Lệ Đình Phong tức giận ôm lấy Thẩm An Nhiên cô, Lệ Đình Phong gọi tên cô, Lệ Đình Phong đã tát cô, sỉ nhục cô…
Từng cái một, chúng biến thành bong bóng chen chúc trong tâm trí, vỡ ra từng chút một và cuối cùng tan thành một vũng nước để tạo thành bức tranh cuối cùng.
Đó là Lê Đình Phong của mười sáu năm trước.
Dáng người Lệ Đình Phong của mười sáu năm trước, Thẩm An Nhiên không thể nhớ rõ, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng cậu thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, mặt mũi sạch sẽ mang theo nụ cười và cánh tay rất gầy, tấm lưng của anh lúc đó khiến cô tràn ngập cảm giác an toàn.
Mùa xuân năm đó, Thẩm An Nhiên bảy tuổi bị Thẩm An Phú đưa đến sân chơi và bỏ rơi ở đây, chính Lê Đình Phong là người đã “nhặt” và cõng cô về.
Trên đường đi, Lệ Đình Phong mua cho cô một xâu mứt quả, mỉm cười dỗ dành cổ rồi nói: “Cô bé khóc nhè, em hãy ăn mứt quả đi, ngọt lắm đấy, ăn xong em sẽ không muốn khóc nữa”
Cô nếm thử một viên thì phát hiện đã bị lừa, bên ngoài thì ngọt, bên trong chua đến ê răng, nhưng đây là hương vị ngon nhất trong đời cô được nếm qua, đến giờ vẫn không thể nào quên được.
Sau khi trở về nhà, cô nổi mẩn đỏ vì bị dị ứng với mứt quả.
Kể từ đó, cô không bao giờ đụng đến nó nữa.
Cô thích Lệ Đình Phong giống như xâu mứt quả khiến cô bị dị ứng.
Biết rằng mình sẽ không thể chạm vào nó nhưng cô vẫn vào không chút do dự chạm vào.
Cuộc đời như một vở kịch, mười sáu năm trôi qua trong chớp nháy mắt, biến cậu thiếu niên dịu dàng thời ấy trở nên lạnh lùng tàn nhẫn như hoàn toàn thay đổi một con người. Anh không còn là người dùng mứt quả để dỗ dành cô bé đang khóc nữa.
Thẩm An Nhiên đã dành bốn năm để đánh cược rằng Lê Đình Phong sẽ yêu mình, sẽ nghĩ đến mười sáu năm trước, nhưng kết quả cuối cùng là cô đã thua, cô đã thua triệt để rồi.
Tuổi trẻ và sự si mê, tất cả chỉ là mơ mộng của cô.
“Không ổn rồi, độ bão hòa oxy trong máu giảm, tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm!”
“Bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, người nhà phải ký cam kết mổ và giấy thông báo bệnh tình nguy kịch. Mau kêu bác sĩ Minh qua mổ cấp cứu gấp!”
“Títtt…” Máy móc phát ra một âm thanh lạnh lùng chói tai…