Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đầu anh đã quyết định phương án tốt nhất, lợi dụng cô để đánh bóng tên tuổi của mình. Còn nói cái gì là vì cô, hỏi cô có cảm động không?

Thẩm An Nhiên bình tĩnh suy nghĩ lại quá khứ lại như có như không mà nói: "Lệ Đình Phong, anh nói tôi đây là nên cảm động sao?"

Nói xong cô không nhịn được mà bật cười. Tiếng cười ở trong buồng xe nghe cực kỳ vang dội.

Lệ Đình Phong nhẹ mân mê môi mỏng. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, quả khế ở trước cổ họng giật giật: "Em cứ dùng lòng dạ đàn bà nhìn mọi việc như vậy thật sự không có ý nghĩa gì. Tại sao không thể suy nghĩ tiến về phía trước. sẽ tốt hơn? Có lúc không biết quá nhiều chuyện thì ngược lại sẽ tốt hơn, người muốn thõa mãn vừa ý thì thường sẽ thích tự lừa mình dối người hơn."

Quả nhiên... ngoại trừ việc lợi dụng cô thì Lê Đình Phong vẫn chỉ có lợi dụng cô. Trong đầu Thẩm An Nhiên đều là một màn đối mặt với phóng viên kia.

Lệ Đình Phong chính là bịa đặt, rõ ràng vừa mới bắt đầu mọi chuyện cô đã biết đó đều là giả nhưng khi lời nói đó được chính anh nói ra thì trong lòng cô vẫn không thể kìm chế được giống như toàn bộ ấm áp của cả thế giới đều hòa vào trong máu của cô.

Đáng tiếc cô lại tỉnh táo quá mức, cũng không có các nào có thể tự lừa mình dối người. Khóe miệng của Thẩm An Nhiên nở nụ cười mang theo sự chua xót.

Suy cho cùng thì cô cũng đã kết hôn với Lệ Đình Phong được bốn năm. Tình yêu của cô rất hèn mọn. Cô biết rõ là Lê Đình Phong đang lợi dụng cô

vậy mà cô còn tự lừa mình dối người cho đó là rung động.

cô cảm thấy vui mừng vì bây giờ mình đã thoát khỏi bùn lầy, đã không còn thương Lê Đình Phong.

"Tôi đã không còn cách nào có thể yên tâm thoải mái mà lừa mình dối người nữa. Tự lừa mình bốn năm đã đủ lắm rồi." Thẩm An Nhiên khàn giọng

vừa nói.

Lệ Đình Phong cực kỳ ghét cái tình tình bướng bỉnh của người phụ nữ này. Anh cũng biết rõ phần cảm tình này anh không có cách nào nắm giữ trong tay nhưng mà hết lần này tới lần khác anh đều không muốn buông tha.

Từ trước đến giờ anh đều là người như vậy. Thứ mà anh muốn thì anh nhất định phải lấy cho bằng được.

Cho dù bản thân của thứ đồ đó không tình nguyện, cho dù điều đó sẽ rước đến rất nhiều phiền toái.

Lệ Đình Phong dẫn Thẩm An Nhiên đến một cái nhà hàng phương tây đã đặt từ trước.

Bên trong quán ăn trang hoàng đầy nguy nga lộng lẫy. Bên ngoài cửa sổ tầng một là đài phun nước âm nhạc. Tiếng đàn vi-ô-lông du dương cùng với ánh đèn chiếu lên cột phun nước tạo nên một khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ.

Thẩm An Nhiên nhìn đài phun nước đến ngây ngẩn. Bây giờ nếu cô không làm chuyện gì cả thì sẽ phân tâm mà trở nên thất thần, phải gọi chừng. mấy tiếng cô mới có thể nghe được.

Lệ Đình Phong nhéo nhéo tay cô một chút hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Thẩm An Nhiên thu lại tầm mắt đang nhìn đài phun nước kia, cô nhìn vào trong ánh mắt đen nhắn của người đàn ông, vươn tay lấy đi ly rượu đỏ.

Lệ Đình Phong vươn tay ngắn cô lại nói: "Quên dạ dày của em rồi sao?"

Thẩm An Nhiên thu tay về chống cảm, cười đến thất thanh: "Sao hiện tại anh lại quan tâm đến chuyện dạy dày của tôi như vậy? Là lo lắng tôi sẽ bị ung thư dạ dày sao?"

"Sao em biết sẽ bị ung thư dạ dày." Anh vẫn giống như trước kia, so với Thẩm An Nhiên càng tin cơ thể cô sẽ không bị làm sao hơn. Trước kia cảm thấy thân thể của Thẩm An Nhiên rất tốt, được Hạ Minh Nguyệt truyền máu cho thì cô sẽ không còn bị bệnh. Cho dù anh có dày vò cô bao nhiêu thì cô cũng không sảy ra chuyện gì.

Anh biết Thẩm An Nhiên có bệnh dạ dày nhưng cũng chỉ giới hạn ở bệnh dạ dày chứ chưa bao giờ thật sự nghiêm túc suy nghĩ rằng cô cũng có thể sẽ mắc cái căn bệnh ung thư dạ dày này.

Người hầu bưng lên phòng A5 dĩa thịt bò bít tết, Thẩm An Nhiên gọi một dĩa bảy phần chín, khi miếng thịt trâu mềm mại thơm ngon được đưa lên thì Thẩm An Nhiên cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng: "Ngược lại thì anh rất là tự tin. Có điều anh yên tâm đi. Trước khi anh chết thì tôi nhất định sẽ không chết"

Thời khắc này Lê Đình Phong cảm thấy Thẩm An Nhiên hận anh là một chuyện vô cùng tốt. Trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô còn chưa có một lòng một dạ muốn chết. Chỉ cần anh còn sống vậy thì Thẩm An Nhiên cũng sẽ luôn sống.

Ăn được một nửa thì Thẩm An Nhiên liền đứng dậy lau miệng.

"Tôi vào nhà vệ sinh một chuyến."

Người hầu đứng ở một bên vừa nghe thấy Thẩm An Nhiên nói muốn đi vệ sinh thì lập tức tiến lên phía trước dẫn cô đi.

Thẩm An Nhiên không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được anh trai cô, Thẩm An Phú.

Lần gặp mặt cuối cùng cũng là lúc Thẩm Đại Nam nhận phán quyết trên phiên toàn sơ thẩm. Anh ta ở trước mặt rất nhiều người mà cho cô một bạt tai mắng cô là một đứa để tiện nuôi thật là lỗ vốn. Một. Đứa. Kỹ. Nữ... anh dùng hết những lời độc ác nhất trên thế gian để mắt cô, một chút cũng không coi cô như một người em gái ruột.

Cũng là ngày đó bọn họ đã đoạn tuyệt mối quan hệ anh em này. Trong mấy ngày đó Thẩm An Nhiên cũng đã mất đi toàn bộ người thân của mình.

Thẩm An Nhiên chưa từng nghĩ sẽ đụng phải Thẩm An Phú ở chỗ này. Sau một chút bất ngờ thì lại cảm thấy chuyện là lẽ đương nhiên, Sài Gòn cũng chỉ lớn có chừng đó, hơn mười ngàn con đường, muốn đụng phải nhau cũng không phải việc khó gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK