Bỏ ra một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ mua một miếng đất để xây công viên giải trí, mất không dưới bốn nghìn năm trăm tỷ đồng, tốn sức tốn thời gian, chỉ vì để cho vợ mình chơi.
"Anh Phong đúng là yêu thương vợ mà”
“Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp”
“Nếu như mà tôi là Thẩm An Nhiên, tôi bây giờ có lẽ là đã hạnh phúc ngất đi rồi, người đàn ông kiểu như này bao giờ tôi mới có thể gặp được đây?”
Thẩm An Nhiên không biết giờ phút này cô có vô số lời bàn tác, nếu như biết được một câu, chỉ có thể cười nhạo một tiếng, cô phải may mắn vì cô không phải tôi.
Bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhà tan cửa nát, giống như búp bê bơm hơi bị người ta làm nhục, cô sống như người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy mà có người còn ngưỡng mộ cô?
Thẩm An Nhiên không thích phỏng vấn, đối mặt với đèn flash chớp nháy càng thêm sợ sệt, khuôn mặt vốn nhợt nhạt dưới đèn flash trở nên trong suốt, cô híp mắt lại trốn ra sau lưng Lê Đình Phong, như vậy một khi bị chụp được đưa lên mạng sẽ trở thành một màn né tránh ngượng ngùng.
Lê Đình Phong một bên ứng phó với phóng viên một bên còn lại đưa cánh tay của anh ra, rất chặt, Thẩm An Nhiên hiếm khi nắm tay của anh chặt như vậy, sức lực lớn đến mức run cầm cập.
Tay của Lệ Đình Phong vừa chuẩn xác dắt tay của Thẩm An Nhiên, bàn
tay nóng hầm hập của anh bị bàn tay lạnh như băng của cô chặt chẽ nắm lấy.
Một ánh mắt của Lệ Đình Phong, bảo vệ tiến lên tách đám người này ra, Lê Đình Phong nắm tay của Thẩm An Nhiên rời khỏi hội trường.
Sau khi lên xe, Lệ Đình Phong mở một chai nước đưa cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên khi căng thẳng môi sẽ khô, bề ngoài của cô ngụy trang rất bình tĩnh, thật ra trong lòng hoảng loạn vô cùng, giống như một cọng chỉ vo thành một hình tròn, càng để ý càng loạn.
Sau khi uống vài ngụm nước lạnh, trong lòng mới đè nén được sự hoảng loạn.
“Vì sao vậy?” Thẩm An Nhiên khàn giọng hỏi.
“Vì sao cái gì?” Lệ Đình Phong cười nhạo nhìn cô, rõ biết còn cố ý hỏi.
“Vì sao lại đấu giá miếng đất kia, còn đứng trước mặt phóng viên nói là xây công viên giải trí cho tôi chơi?”
“Thì đột nhiên muốn tặng em một món quà, món quà này còn chưa hài lòng sao?”
Miếng đất một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ, công trình hơn ba nghìn tỷ đồng, chỉ là một món quà để lấy lòng cô thôi sao?
"Anh không sợ Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy sẽ ghen rồi tìm tôi gây sự sao?”.
“Cô ấy ghen thì kệ cô ấy, em nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?”
Thẩm An Nhiên có chút đăm chiêu hỏi: “Miếng đất này của anh thật sự là tặng cho tôi?”
“Ngay cả tên cũng viết tên của em rồi, không tặng cho em thì tặng cho ai?"
“Nếu đã là của tôi rồi, vậy có phải là có thể để tôi tùy ý xử lí?”
Lệ Đình Phong không lên tiếng, Thẩm An Nhiên cười rồi, mặt mũi không nghiêm túc: “Hôm khác tôi sẽ bán miếng đất này đi, xây công viên giải trí cái gì chứ, lãng phí thời gian lãng phí công sức” Công viên giải trí xây lâu như vậy, sau khi xây xong rồi cô có thể tới chơi không còn là một vấn đề, còn không bằng lấy tiền đưa cho cô, một nghìn năm trăm tỷ đồng, đủ để cho cô làm rất nhiều chuyện rồi.
Lệ Đình Phong ngẩn người ra, rõ ràng không nghĩ tới Thẩm An Nhiên sẽ nói như vậy: “Thẩm An Nhiên, những phụ nữ khác nghe thấy anh muốn tặng hòn đảo xây công viên giải trí cho em chơi đều cảm động, lẽ nào em không cảm động sao?”
“Cảm động chứ, anh yêu tôi như vậy, tôi sao có thể không cảm động chứ?”
Anh yêu tôi như vậy...
Yêu tôi...
Yêu? Thẩm An Nhiên rất tự nhiên nói những lời này, nói rất lưu loát, đến cả nữa câu cũng không có dừng lại.
Lệ Đình Phong đã lâu lắm rồi không nghe cô nói cô yêu anh, lần này bỗng nhiên nghe thấy, giống như một viên thạch rơi vào trong mặt hồ yên tĩnh bắn tung tóe lên một gợn sóng lăn tăn.
Miệng của Thẩm An Nhiên nói chữ “yêu” nhưng mà ánh mắt lại âm u lạnh lẽo, Lê Đình Phong cho rằng bản thân anh nhìn nhầm rồi, nhưng mà nhìn.
ánh mắt trừ vẻ lạnh lẽo ra không có chút cảm xúc nào khác, đừng nói tới ý nghĩa của từ yêu.
Một ngọn lửa không tên bỗng nhiên bùng lên trong lòng ngực, trái tim. khô khan khó chịu, Lệ Đình Phong không nhìn cô nữa, anh ta sợ nếu lại nhìn nữa, anh ta sẽ không nhịn được mà đánh Thẩm An Nhiên.
“Nếu như cảm động thì nhận lấy, chuyện bán đi bán lại thì đừng nghĩ tới.”
Thẩm An Nhiên nực cười nhìn anh, cô bị bệnh rồi, nhưng mà đầu óc không bị.
Lệ Đình Phong có ý nghĩ gì nhìn sơ qua là đã biết rồi, miếng đó đó vốn không phải toàn bộ đều là tên của cô, cô cũng không có quyền động tới.
ở trước mặt phóng viên Lê Đình Phong nói là xây công viên giải trí cho cô chơi, sự thì à, ... Anh ta mượn lần này đánh bóng tên tuổi thôi, thủ đoạn kinh doanh mà thôi, đây không phải là, bây giờ ở trên hotsearch nói vợ chồng hai người bọn họ ân ái, nói Lê Đình Phong là một người đàn ông tốt.
Miếng đất này vừa mới mua, công viên trò chơi còn chưa xây đã nhận được sự chú ý rồi, chờ ngày mà công viên giải trí thật sự xây xong rồi, sẽ không ít người tới, có thể còn trở thành thánh địa của các cặp đôi hẹn hò.
Thật sự, là rất tính toán...
Lệ Đình Phong nhìn sắc mặt của cô từ trầm ngâm đến mỉa mai, sau đó giống như nhớ ra chuyện gì đó ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, khóe miệng cong lên một vẻ chế nhạo.
Rõ ràng không quá vài giây, nhưng tâm trạng của Lệ Đình phong hình như cũng theo sắc mặt của cô mà thăng trầm.
Con người của Thẩm An nhiên hơi lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm chai nước trong tay, gằn từng chữ nói: “Lệ Đình Phong, lúc tôi ở bệnh viện không phải cái gì cũng không cảm nhận được, tôi biết anh gọi điện thoại trong khi làm việc, biết anh coi những tài liệu nào, biết anh lúc đầu chuẩn bị muốn. mua miếng đất này, tôi còn biết lúc đầu anh có hai kế hoạch, một là làng du lịch, kế hoạch còn lại là công viên giải trí”.