Mặc dù Bạch Hải Châu nói không đói, nhưng Thẩm An Nhiên đã gọi cậu ta một phần thức ăn mua bên ngoài và giục cậu ta ăn.
Ăn được một nửa, Thẩm An Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, lúc này gọi cho cô không phải chuyện công việc thì chính là Lê Đình Phong, đợi khi Thẩm An Nhiên lấy điện thoại ra, cô liền phát hiện không phải hai vế trên, mà là một số điện thoại lạ.
Thẩm An Nhiên cầm điện thoại lên nghe: “Xin chào, là ai vậy ạ?”
“Cô Nhiên” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại: “Anh trai cô nợ ba mươi tỷ trong sòng bạc. Bây giờ tôi cần cô mang tiền đến đây.”
Mười lăm tỉ, tiền trên người Thẩm An Nhiên thêm sáu tỉ mà Lê Đình Phong đã đưa trước đó, tổng cộng chưa đến mười năm tỷ, cô đi đâu để kiếm mười lăm tỉ chứ?
Thẩm An Nhiên mím môi, giả bộ bình tĩnh: “Tôi không có tiền, ai nợ tiền thì anh tìm người đó, tìm tôi làm gì?”
Rõ ràng là bên kia đang sử dụng loa ngoài, Thẩm An Nhiên đã nghe thấy giọng nói của Thẩm An Phú khi cô vừa dứt lời.
“Em gái, mau cứu anh, chỉ có ba mươi tỷ mà, em tìm Lệ Đình Phong lấy! Nếu không có tiền bọn họ sẽ chặt tay anh”.
Tình huống mà Thẩm An Phú gọi cô là em gái, chính là lúc cầu cứu cô, trong điện thoại truyền đến tiếng cầu cứu của anh ta, mà vẻ mặt của Thẩm An Nhiên lạnh tanh, so với bình thường cành lạnh lẽo hơn.
Người đàn ông hung ác nói: “Cố Nhiên có nghe không, nếu cô không tới, tôi sẽ chặt tay anh trai cô”
“Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy. Anh kêu tôi qua cũng chẳng ích gì. Không bằng nới nới cho tôi vài ngày kiếm tiền thì tốt hơn” Thẩm An Nhiên vừa nói vừa nghĩ biện pháp đối phó, cô liếc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Hải Châu liền đứng dậy đi đến cửa sổ, cô hạ giọng, không muốn họ nghe thấy cuộc nói chuyện của cô.
“Vợ của tổng giám đốc tập đoàn Đại Phong làm sao lại không lấy được ba mươi tổ chứ?”
Thẩm An Nhiên kinh ngạc: “Vậy thì anh cứ tìm Lệ Đình Phong lấy tiền đi”
Người đàn ông tức giận: “Tôi không nói đùa với cô”
Thẩm An Nhiên giật giật khóe môi, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Tôi cũng không phải đang nói đùa với anh. Quan hệ của tôi và Lê Đình Phong không giống như những gì đăng trên mạng. Anh ấy sẽ không đưa tiền cho tôi. Vẫn là câu nói cũ. Cho tôi vài ngày kiếm tiền, nếu không anh có thể chặt đứt tay Thẩm An Phú, tôi không quản anh ta sống hay chết, nhưng anh phải cân nhắc xem tính mạng của anh ta có
đáng giá ba mươi tỷ không”
Điện thoại đột nhiên im bặt, nếu không phải màn hình hiển thị cuộc gọi đang diễn ra, Thẩm An Nhiên còn tưởng rằng đối phương đã cúp máy.
Bên kia dường như đang bàn biện pháp đối phó, Thẩm An Nhiên đợi gần ba mươi giây mới nghe thấy giọng một người đàn ông truyền đến: “Được rồi, vậy thì cho cô một tuần. Cô hôm nay năm giờ chiều đến đây ký giấy tờ cho tôi. Trễ một phút tôi liền chặt một ngón tay của anh cô”
Người đàn ông cảnh cáo nói: “Một mình cô đến, không được báo cảnh sát”
Rõ ràng là anh ta đòi tiền, nhưng bây giờ đã trở thành một vụ bắt cóc, Thẩm An Nhiên không bị anh ta uy hiếp: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nói xong cô trực tiếp cúp máy.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh lại, nhất thời, Thẩm An Nhiên cảm thấy nặng nề, bên tai vang lên hai
tiếng ong ong.
Cô vươn tay đỡ bức tường, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
“An Nhiên, ai đã gọi cho em vậy?” Tô Thanh Kiều hỏi sau lưng hỏi.
Thẩm An Nhiên quay lưng về phía họ, hít thở thật sâu hại hơi, giả vờ như không có việc gì.
Cô cất điện thoại di động vào túi xách, xoay người nói: “Tôi không sao”
“Nhưng mà tôi vừa nghe cô nói đến tiền, cô gặp vấn đề gì về kinh tế à?”
“Tôi là vợ của Lệ Đình Phong, làm sao tôi có thể thiếu tiền được?” Cô lặp lại những gì người đàn ông nói với cô qua điện thoại, ánh mắt thờ ơ và giọng điệu chế giễu.
“Tôi ra ngoài đã lâu, tôi về trước đây” Thẩm An Nhiên lấy Lê Đình Phong ra làm cái cớ: “Về muộn anh. ấy sẽ tức giận.”
Bạch Hải Châu đứng dậy đi theo cô: “Tôi tiễn cô đi.”
Bước chân Thẩm An Nhiên dừng lại, cảm thấy rất khô khốc: “Bạch Hải Châu, đừng đi theo tôi, lần. trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu anh thật sự suy nghĩ cho tôi, hãy tránh xa tôi ra. Anh là đồ ngốc, giữa chúng ta không thể có chuyện đó!”
Mặt Bạch Hải Châu tái mét, như bị đóng đinh tại chỗ, đây là lần đầu tiên Thẩm An Nhiên tỏ ra thiếu kiên nhẫn với cậu.
Cậu ta thực sự là một kẻ ngốc. Ngày nào cậu ta cũng bị gọi là kẻ ngốc trong cô nhi viện suốt mười bốn năm, tưởng rằng cậu ta đã quen với điều đó, nhưng khi nghe một tiếng “ngốc” của Thẩm An Nhiên như muốn cướp đi nửa sinh mạng của cậu, vốn dĩ trái tim đã đau đớn của cậu ta giờ lại giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Thẩm An Nhiên run lên ở nơi nào đó trên đỉnh trái tim, bàn tay cầm túi thật chặt, cụp mắt quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Hải Châu thận trọng đi theo, nhìn dáng vẻ vội vã của Thẩm An Nhiên bước vào thang máy, đột nhiên, cậu ta chạy lên cầu thang như điên, chốc lát đã chạy đến trên tầng năm.
Nhưng cậu ta đã chậm một bước, chạy đến cửa bệnh viện chỉ thấy Thẩm An Nhiên bước lên xe.
Bạch Hải Châu giống như một khúc gỗ, đứng như trời trồng trước của thang bộ của bệnh viện, nhìn phương hướng xe biến mất, mới ngẩng đầu nhìn mặt trời chiếu trên đầu, trên người đổ mồ hôi, trái tim run rẩy sắp như nhảy ra ngoài cổ họng mình.