Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm An Nhiên ăn ngay nói thật, Trần Hâm Bằng cũng chưa nói gì mà Thẩm An Phú đang bị đạp. dưới mặt đất đã chịu không nổi mắng Thẩm An Nhiên.

“Thẩm An Nhiên mày đúng là một con đĩ! Cho dù tạo có chết cũng phải kéo mày xuống nước chung!

Mày đúng là con đi” Những lời càng ngày càng khó nghe đều được văng ra từ miệng của anh ra.

Ánh mắt của Thẩm An Nhiên dần dần u ám, khóe môi mang đầy khinh thường, cười lạnh: “Còn mắng nữa à, có tin tối cắt luôn cái lưỡi của anh không?”

Thẩm An Phú cảm thấy đầu lưỡi run lập cập, như bị nghẹn ở cổ họng, ngay lập tức im miệng lại.

Giống như người của giới xã hội đen, cả người đầy u ám, nhưng vừa rồi sự u ám trên người Thẩm An Nhiên còn nhiều hơn cả bọn họ.

Trần Hâm Bằng ngồi ở cách đó không xa nhìn Thẩm An Phú đang nằm dưới mặt đất, nhìn từ dưới lên và cuối cùng dừng lại ở trên mặt của Thẩm An Nhiên. Ông ta hơi hơi nheo con ngươi lại, đôi mắt đầy thâm thúy.

Thẩm An Nhiên nói như thế nào đây? Đối mặt với những lời chửi rủa khó nghe, nguyền rủa ác độc của anh ruột mà sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, không có một tia lao động.

Có chút quá bình tĩnh.

Xem ra chính xác như những gì cô nói, hai anh em không có chút tình cảm dư thừa nào.

Có thể nói Thẩm An Nhiên là người phụ nữ đặc biệt nhất mà anh ta đã từng gặp, từ ngoại hình cho đến khí chất.

Người đàn ông cầm máy boss liếc Trần Hâm Bằng.

Trần Hâm Bằng gạt điếu thuốc trong tay, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám: “Cho cô một tháng cũng

được thôi, hai chúng ta đều nhượng bộ một bước vậy, thế nhưng cô phải uống chai rượu ở trên bàn này.”

Trần Hâm Bằng cười rồi đẩy chai rượu vang qua bên đó.

Trong lòng Thẩm An Nhiên có chút băn khoăn, hôm nay cô đến một mình, không có ai giúp đỡ, mà tất cả những người trong phòng này đều là người của Trần Hâm Bằng, cứng đối cứng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Vì kế hoạch ngày hôm nay nên trước mắt chỉ có thể làm theo lời ông ta, chỉ là ung thư dạ dày không thể đụng vào rượu, đã lâu chưa phát bệnh, không biết là còn có thể kiên trì nổi nữa hay không.

Thẩm An Nhiên liếc nhìn Thẩm An Phú không chút dấu vết, khẽ cắn môi: "Ông đem giấy nợ lại đây

trước đi.”

Đàn em của Trần Hâm Bằng đã sớm chuẩn bị giấy nợ xong xuôi rồi mới lấy ra, Thẩm An Nhiên liếc

mắt một cái, sau khi xác định không có sai sót, nói: “Có phải hôm nay tôi chỉ cần uống rượu và ký tên là anh có thể để cho tôi bước ra ngoài an toàn không?”

Bây giờ mới bắt đầu cảnh giác có phải có chút chậm hay không, ánh mắt của Trần Hâm Bằng u ám không rõ, ông ta đừ” rồi gật đầu.

Thẩm An Nhiên nhận lấy chai rượu rồi rút nút trong chai rượu vang ra, rượu vang đỏ tốt có hương vị tinh khiết và thơm, uống vào cảm giác độ cồn không cao, nhưng thật ra lại dễ say.

Lúc đầu Thẩm An Nhiên làm công tác xã giao đã uống không ít loại rượu này, có tửu lượng nhất định, uống một chai vẫn thấy dễ dàng, thế nhưng cơ thể bây giờ chưa chắc đã có thể chịu đựng nổi.

Thẩm An Nhiên trực tiếp nắm lấy chai rượu vang, ngưỡng cổ rót thẳng vào trong cổ họng.

Đã lâu không uống rượu, yết hầu đã có chút chịu không nổi, mặt Thẩm An Nhiên không đổi sắc, uống ba ngụm rồi dừng lại, lau cái miệng đỏ thắm.

“Tửu lượng của cô Thẩm tốt thật đó”.

Thẩm An Nhiên thuận theo ý ông ta: “Cũng được thôi, nhưng sao bằng các ông được.”

Trần Hâm Bằng cười ấm áp, khi Thẩm An Nhiên ngửa đầu, ánh mắt trần trụi của ông ta lưu luyến trên chiếc cổ thon dài của cô.

Ánh sáng trong khán đài khiến đường cong của ngũ quan tinh xảo của cô trở nên mơ hồ, thường thì khi uống rượu xong, sắc mặt sẽ đỏ lên vì say rượu, vậy mà sắc mặt của cô lại trắng bệch, gương mặt vốn đã trắng óng ánh, hiện giờ ở dưới ánh sáng dường như trở nên trong suốt.

Trong khán đài cất cao giọng hát, mọi người ồn ào, rất ầm ĩ.

Hai lỗ tai của Thẩm An Nhiên vang lên ong ong, dạ dày bỗng nhiên run rẩy, cô rên lên đầy đau đớn nhưng không ai nghe thấy.

Yết hầu chuyển động có chút khó khăn, một bình rượu đã giảm xuống hai phần ba, Thẩm An Nhiên chậm lại, khóe môi đỏ tươi.

Mà ánh đèn màu tím ở đây cũng không rõ ràng, Thẩm An Phú ở gần cô nhất cũng chưa phát hiện, chỉ cho rằng đó là rượu vang đỏ.

Nhưng thật ra đó chính là máu của Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên bị đau đớn tra tấn khiến cho ý thức có chút rã rời, tay chân nhũn ra, buồn nôn hộc máu, thế nhưng khi đến môi lại bị cô ép xuống.

Cô cảm thấy may mắn do thứ mình uống là rượu vang đỏ, cho dù có hộc máu một cách chật vật cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra.

Ở cái nơi này tuyệt đối không thể để bị coi thường được

Thẩm An Nhiên uống xong một chai rượu vang đỏ, ngoại trừ dạ dày quặn đau thì cũng không có gì khác thường, thế nhưng chỉ cần dạ dày quặn đau là đã có thể khiến cho cô đau đến mức chết đi sống lại.

Nụ cười giả tạo trên mặt cũng không duy trì nổi, Thẩm An Nhiên buông bình rượu ra, rút ra một cái khăn che miệng lại.

Sau một lúc lâu nghẹn giọng hỏi: “Đã được chưa?”

“Ký tên đi.”

Đàn em Trần Hâm Bằng đưa bút cho Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên run run rẩy rẩy nhận lấy, ngồi xổm xuống, một chai rượu không đủ để cô cảm thấy choáng váng, thế nhưng chữ ở trên giấy ghi như thế nào cô cũng không thấy rõ, giống như một đám đang nhảy loạn hết lên.

Sau khi run rẩy kí tên xong, bút trong tay “bụp” một tiếng rồi rơi xuống mặt đất, phản ứng của Thẩm An Nhiên trở nên chậm chạp, ánh mắt dõi theo dấu vết mà chiếc bút rơi xuống, cuối cùng nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK