Chảo được bưng tới rất nhanh, Tân Minh bưng tới trước mặt Thẩm An Nhiên: “Đây là cháo thuốc
rất tốt cho dạ dày, có thể ăn thì ăn chút gì đi.”
Thẩm An Nhiên máy móc há miệng từng ngụm từng ngụm nuốt xuống muỗng cháo Tân Minh đút cho cô. Tuy nói là cháo thuốc nhưng lại có ít vị ngọt, dùng gạo kê để nấu vô cùng nhuyễn.
Thẩm An Nhiên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc trước còn không cảm thấy đói, hiện tại cô vừa ăn một muỗng cháo thì không dừng lại được, một chén cháo rất nhanh đã thấy đáy.
“Còn muốn nữa không?” Tần Minh hỏi.
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Đã no rồi.”
Tấn Minh buông chén ghém chăn cho cô: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
“Em không ngủ được.” Thẩm biết sở ngước mặt nhìn bên ngoài cửa sổ: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Một giờ.”
Sắc mặt của Thẩm An Nhiên thay đổi, cô cau mày giọng nói khàn khàn: “Cơ thể em không sao hết, em muốn đi về”
“Về chỗ nào?” Sắc mặt của Tần Minh sắc lập tức trầm xuống: “Em còn muốn về Bán Thành?”
Thẩm An Nhiên nhấp môi không nói ra tiếng, thái độ rõ ràng là cam chịu lời Tần Minh nói.
Tần Minh chán nản, có chút hận sắt không thành thép nôn nóng nói: “Rốt cuộc em nghĩ thế nào vậy? Lệ Đình Phong đối xử với em như vậy em còn muốn trở về! Lần này là cột em vào ban công quỳ trên mảnh thủy tinh, lần sau có thể là dùng dây thừng treo em lên! Rốt cuộc em có mấy cái mạng để cho anh ta dày vò !”
Tần Minh sắp tức điên rồi, thậm chí anh còn muốn bổ đầu của Thẩm An Nhiên ra để coi cô đang nghĩ gì, tại sao cứ thích đâm đầu vào tường như thế
“Tân Minh em biết là anh muốn tốt cho em.”
Tần Minh: “Em thì biết cái gì…
Thẩm An Nhiên cắt ngang nói: “Nửa người của em đã vào quỷ môn quan, cùng lắm thì chết trước mấy ngày thôi, nhưng em không thể mặc kệ anh trai của em được.”
Tần Minh thông minh trong nháy mắt đã hiểu câu này của cô, là Lệ Đình Phong dùng Thẩm An Phú để uy hiếp cô.
“Em quan tâm anh trai của em làm cái gì? Em nhận anh ta là anh trai nhưng anh ta có nhận em là em gái đâu. Ngay cả em còn lo chưa xong còn muốn lo cho những người khác. Em ngẫm lại bệnh tình của em xem, ngắm lại những thứ đè lên người em xem, em phải biết rằng đè chết lạc đà chưa bao giờ là một cọng rơm!”
Thẩm An Nhiên không phản bác, cô nghiêm túc nhìn Tần Minh, hốc mắt dần dần đỏ lên: “Nhưng em không muốn trên lưng em lại đeo thêm một mạng người.”
“Ba em vì em mà chết, em không muốn anh trai em cũng vì em mà chết. Tân Minh mấy lời anh nói em đều hiểu hết, nhưng anh ngầm lại xem em chỉ còn thời gian một năm, đổi lấy mấy chục sau của họ không phải rất có lời rồi sao?”
Thẩm An Nhiên rũ mắt nhìn vết thương chồng chất trên tay mình, đầu óc hiện lên cảnh tượng khi bố cô nhảy lầu chết thảm, cơ thể cô không khống chế được co rúm lại.
Đè chết lạc đà quả thật không phải một cọng rơm, nhưng bình thường cọng rơm cuối cùng mới là cọng rơm có tác dụng lớn nhất.
“Nợ mạng thì phải trả.” Mà đời này của cô đã không trả được rồi.
Lúc này Thẩm An Nhiên giống như một con lạc đà mỏi mệt đi trên sa mạc, vẻ mặt Tần Minh phức tạp nhìn Thẩm An Nhiên, cổ họng anh nghẹn lại không biết nên cái gì.
Thẩm An Nhiên trọng tình, đây là nhược điểm của cô. Ngoại trừ lo lắng Thẩm An Phủ ra cô còn sợ liên luỵ đến Tân Minh, ví dụ như lần trước Lệ Đình Phong không chút lưu tình bẻ gãy cánh tay của Tần Minh trước mặt cô.
Lần đó chỉ là bẻ gãy cánh tay, nhưng tiếp theo thì sao… Thẩm An Nhiên không dám đánh cuộc.
“Em phải đi về.” Thẩm An Nhiên lại một lần cường điệu: “Anh để em trở về đi
“Anh có thể để em trở về, nhưng hai chân này của em có thể đi sao?”
Thẩm An Nhiên lúc này mới thử giật giật chân mình, không có sức lực gì cả, đôi chân thế này sợ là chỉ vừa chạm đất sẽ ngã liền.
“Vậy anh đưa điện thoại cho em, em gọi điện
thoại cho Lệ Đình Phong.”
Tần Minh lấy điện thoại từ túi áo blouse trắng đưa cho Thẩm An Nhiên, thấy cô đầu bên kia có người nghe máy thì anh xoay người đi đến bên cửa số.
Điện thoại thông, Thẩm An Nhiên nuốt nước miếng, khản giọng nói: “Lệ Đình Phong”
“Thẩm An Nhiên, cô còn biết gọi điện thoại cho tôi hả?”