“Nếu ông chủ Bằng đã có suy nghĩ của riêng mình vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa” Đôi mắt của Thẩm An Nhiên từ từ trở nên ảm đạm nhưng cảm xúc trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, cô cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Làm phiền ông ôm tôi lên đi”.
Ánh mắt của Thẩm An Nhiên mang theo cảm giác mông lung say đắm lòng người, cô nhìn qua chiếc giường và ra hiệu.
Trên khuôn mặt của Trần Hâm Bằng hiện lên ý cười nhưng nụ cười này từ từ lộ ra ý nghĩ xấu. xa và độc ác.
Trần Hâm Bằng chậm rãi bước tới, nắm lấy eo Thẩm An Nhiên ôm cô lên, cân nặng này... Trần. Hâm Bằng nhịn không được nhíu mày, quá nhẹ, ông ta hoàn toàn không ngờ một người phụ nữ lại có thể nhẹ đến như vậy.
Thẩm An Nhiên ngoan ngoãn dựa vào vai ông ta, trong bóng tối nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu hơn, cô chủ động ôm lấy cổ người đàn ông này, tay phải từ từ rút một con dao giấu trong ống tay áo ra và nắm chặt.
Cô nín thở, tim đập dồn dập đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Lúc Trần Hâm Bằng đặt cô lên giường, Thẩm An Nhiên bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ ông ta, tay phải cô cầm con dao và đâm thẳng mũi dao xuống dưới.
Cô nhắm ngay vào động mạch cổ, cơ hội xuống tay tối nay của cô chỉ có một lần, nếu như lần. này không đợi được kết quả của cô... Thẩm An Nhiên đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất sẽ xảy ra rồi.
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lùng, chỉ nghe thấy tiếng nhát dao đâm xuống, mũi dao đâm rách quần áo theo sau đó là tiếng kêu đau đớn của Trần Hâm Bằng vang lên.
Chóp mũi cô tràn ngập mùi máu tanh rất nồng, tay cầm đao cũng nhờn dính rất khó chịu. Thẩm An Nhiên cắn răng mở mắt ra và đưa tay dùng sức đẩy từ giữa khe hở chui ra rồi lăn xuống mặt đất.
Mọi chuyện đều xảy ra giữa điện quang hóa thạch, bởi vì quá căng thẳng sợ hãi khiến cho cả người Thẩm An Nhiên run rẩy, suýt nữa cầm không vững con dao trong tay.
Cô nhìn Trần Hâm Bằng đang nằm trên giường, chỉ thấy ông ta che lại chỗ...
Con người của Thẩm An Nhiên co rút lại, cô nhắm ngay cổ của Trần Hâm Bằng nhưng không ngờ Trần Hâm Bằng lại bị thương ở bả vai, lúc cô đâm xuống ông ta đã trán
“Cô rất bất ngờ vì tôi có thể tránh được sao?” Một nhát dao này khiến Trần Hâm Bằng chảy không ít máu, nhưng cũng may không đâm vào chỗ trợ mạng, chỉ là nhất thời bả vai ông ta không thể nào nhấc lên nổi.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.
Trần Hâm Bằng nhổ ra một ngụm máu, ông ta cởi quần áo ra và cười nham hiểm: “Thẩm An Nhiên cô xong rồi, ban đầu tôi cũng không muốn dùng sức mạnh với cô, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.”
Thẩm An Nhiên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sau khi phản ứng kịp cô nhanh chóng theo bản năng bò ra ngoài nhưng mắt cá chân lại bị kẹt chặt ở góc tủ đầu giường, cô kéo theo khiến chiếc tủ lắc lự và chiếc đèn bàn phía trên lập tức rơi xuống đất.
Chiếc đèn bàn làm bằng thủy tinh đập xuống sàn nhà vỡ thành vô số những mảnh vụn. Thẩm
An Nhiên ở khoảng cách gần nên cả người đều bị đập trúng, trên mặt và trên cánh tay đều bị trầy xước do những mảnh vỡ cắt trúng.
Thẩm An Nhiên cố gắng kìm nén đau lớn, tay trái nhặt lên một mảnh vỡ và ném qua, Trần Hâm Bằng đã có đề phòng từ sớm nên kịp tránh thoát.
“Đồ đàn bà thổi tha! Vẫn còn muốn làm hại tôi sao, xem ra tôi phải dạy cho cô một bài học mới được!” Trần Hâm Bằng nắm chặt mắt cá chân của cô kéo đến cuối giường, sau đó ông ta cởi dây thắt lưng của mình ra quất vào lưng của Thẩm An Nhiên.
“A..” Thẩm An Nhiên đau đến mức run rẩy thét chói tai.
Trong mắt Trần Hâm Bằng lóe lên ánh sáng hưng phấn, Thẩm An Nhiên kêu càng thảm thiết ông ta càng dùng sức quất.
Quất thêm vài cái nữa cả người cô nóng bỏng đau rát, Thẩm An Nhiên choáng váng hoa mắt chịu đựng không nổi nữa nôn ra một ngụm máu.
Đây mới là dáng vẻ vốn có của Trần Hâm Bằng, ông ta trời sinh đã thích ngược đãi, hàng hạ người khác.
Thẩm An Nhiên cắn chặt môi dưới cố gắng nuốt tiếng nức nở và sự đau đớn vào trong bụng. Sau khi quất mười mấy cái, lưng của Thẩm An Nhiên đã tràn ra máu nhuộm đỏ cả áo.
Trên mặt Trần Hâm Bằng hiện lên nụ cười dữ tợn, ông ta nắm chặt eo Thẩm An Nhiên kéo lại và ném cô lên giường.
Thẩm An Nhiên đau đớn kêu lên, đau quá... Tay phải của cô còn nắm chặt con dao vẫn chưa buông lỏng, lúc Trần Hâm Bằng nhào tới cô đã giơ tay lên.
Chỉ là lần này còn chưa chạm tới thì cổ tay cô đã bị đè lại: “Mẹ nó có thật sự đến chết cũng không chịu thay đổi sao!”
Cơ thể của Thẩm An Nhiên bị người ta đánh đập đã mất hết sức lực từ lâu, cô thở hổn hển, cả người như đang hấp hối, đừng nói là giết người mà ngay cả giơ tay lên cô cũng không làm nổi.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cả người giống như một con thiên nga sắp chết bị sa vào trong vũng bùn.
Cổ tay cô linh hoạt, biết rằng không thể giết được Trần Hâm Bằng vậy thì cô chỉ có thể tự sát thôi.
Nghĩ vậy, cô lập tức xoay mũi dao nhắm thẳng vào tĩnh mạch trên tay, gập cổ tay vào trong và dùng sức đâm mũi dao vào.
Cảnh tượng này khiến người ta trở tay không kịp, cho dù là Trần Hâm Bằng đã có đề phòng từ trước nhưng cũng không ngờ tới cô sẽ làm ra chuyện tự cắt cổ tay mình đến chảy máu.
Người phụ nữ này tàn nhẫn với người khác nhưng đối với bản thân lại càng tàn nhẫn hơn!