Chương 3: Chiếc nhẫn không thích hợp, hôn nhân cũng giống như vậy.
Khi Thẩm An Nhiên tỉnh lại lần nữa, cô đã nằm trong phòng bệnh, căn phòng trống rỗng chỉ có mình cô.
Điện thoại đã hết pin, Thẩm An Nhiên không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối.
Thẩm An Nhiên đứng dậy mang giày của mình vào, sau đó xách túi đi ra ngoài. Lúc đi ngang phòng bệnh của Hạ Minh Nguyệt, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, bước chân cô không tự chủ được đã dừng lại.
Người ở trong này chính là Hạ Minh Nguyệt, mà người đang ở cùng cô ta lại là chồng trên danh nghĩa của cô, Lệ Đình Phong.
Hạ Minh Nguyệt hiện ra một khuôn mặt của mối tính đầu, mặc lên bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng của bệnh viện cũng không thể che giấu khí chất thanh nhã sạch sẽ của cô ta, làn da rất trắng làm nổi bật một đôi mắt hạnh sáng ngời. Thẩm An Nhiên nghĩ, có lẽ Lê Đình Phong đã thích sự ngây thơ từ bên trong của Hạ Minh Nguyệt, nhưng khi so sánh với bản thân một chút, chính là người xấu xa tâm tự độc ác cầm gậy đánh uyên ương.
Lệ Đình Phong tốt với Hạ Minh Nguyệt như vậy, khiến cô có hơi đố kỵ, nhìn lâu đến chân răng cũng trở nên thật chua chát.
Những người không hiểu Lệ Đình Phong đều cho rằng trời sinh anh đã có tính cách lạnh lùng, nhưng Thẩm An Nhiên biết rõ, thực ra anh dành tất cả sự dịu dàng của mình cho Hạ Minh Nguyệt, không nỡ chia cho những người khác một chút.
Đương nhiên… rất lâu trước đây cũng từng đối tốt với cô, nhưng bây giờ thì đã chẳng còn gì từ lâu rồi.
Cuối cùng cô đứng nhìn trộm” vẫn thu hút sự chú ý của hai người bên trong, Hạ Minh Nguyệt vừa thấy cô thì đã run rẩy như một con thỏ trắng nhỏ, trốn sau người của Lệ Đình Phong.
Khuôn mặt lộ ra sự nhút nhát, vành mắt đỏ hoe, giống như đã nhìn thấy kẻ xấu tội ác tày trời.
Lê Đình Phong nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên đừng ở bên ngưỡng cửa, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn bực.
Sự buồn bực đó biến thành ghê tởm, không chút che giấu hiện lên trên mặt, quở mắng: “Cô đứng đó giả thần giả quỷ làm cái gì?”
Thẩm An Nhiên đừng bên ngưỡng cửa nhìn hai người bên trong gắn bó với nhau keo sơn, nhất thời cảm thấy vô cùng chói mắt. Cô vốn không muốn nhìn nhưng bản thân lại không kiềm được, bởi vì, cô chưa từng nhìn thấy Lê Đình Phong như vậy, là Lệ Đình Phong mà cô khao khát.
Nhìn nhiều rồi, mắt sẽ mờ đi… rất đau, lòng như tro nguội lạnh.
Lê Đình Phong chắn phía trước Hạ Minh Nguyệt, trừng hai mắt nhìn cô, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt không có chút máu của Thẩm An Nhiên, đột nhiên trong lòng nổi lên một loại cảm xúc phức tạp, lông mày của anh cau lại.
“Nếu như cô đã tỉnh, vậy thì trở về đi.”
Thẩm An Nhiên do dự một lúc, khàn tiếng hỏi: “Tối nay anh có trở về không?”
Nhìn thấy sự phòng bị trong mắt Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên lười giải thích với anh. Cô không thể hiểu được những năm qua rốt cuộc bản thân đã làm tội ác tày trời nào, mới khiến Lệ Đình Phong cảnh giác cô như đối với một tên trộm.
Lòng người đều là máu thịt, tuy rằng cô đã hại anh không thể ở bên Hạ Minh Nguyệt, nhưng trong bốn năm bọn họ kết hôn, Thẩm An Nhiên cô phục vụ anh như bảo mẫu trong sinh hoạt hàng ngày.
Tuy rằng không có cách nào có thể biến thành gia đình hòa hợp, hôn nhân hạnh phúc. Nhưng những năm qua cô chưa từng hỏi về chuyện của anh và Hạ Minh Nguyệt.
Trước đây Lê Đình Phong còn cảm thấy có sự kiêng kỵ, còn âm thầm đến. Sau này nhà họ Thẩm dần dần bị xóa khỏi danh sách những nhà giàu có, đổi với Lệ Đình Phong, cô cũng không còn uy hiếp gì nữa.
Chuyện của anh và Hạ Minh Nguyệt, cô chưa từng đề cập tới, nhưng nếu nói không so đo sao? Làm sao có thể?
Ở bên Lê Đình Phong, Thẩm An Nhiên trở nên không còn gì cả, nhân được căn bệnh ung thư da dày không nói, lại còn phải cứu mạng người khác. Mạng của bản thân cũng sắp không còn rồi, nhưng có ai có thể giúp cô chứ?
Trái tim Thẩm An Nhiên đột nhiên đau giống như bị ngàn vận mũi kim đâm vào, cơn đau dọc theo mạch máu đến tứ chi, thậm chí đầu ngón tay cũng bị đau tới run lên.
Đối với mệnh lệnh của Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên không hề tranh luận. Nhiều năm như vậy, cũng đã quen rồi. Từ lúc đầu cố gắng lấy lòng đến khi im lặng tự ràng buộc như bây giờ, đều bó chân một chỗ.
Khoảnh khắc cô xoay người, Thẩm An Nhiên nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Hạ Minh Nguyệt.
“Thẩm An Nhiên mất nhiều máu như vậy sẽ không sao chứ? Sắc mặt thật khó coi..”
“Không sao, cơ thể của cô ta luôn rất tốt”
Nhìn xem, đây chính là người đàn ông cô yêu, thậm chí tình địch cũng nhìn ra sắc mặt cô không tốt, nhưng anh lại không nhìn thấy.
Lê Đình Phong không phải là một người bất cẩn, anh có thể nhanh chóng nhận ra vấn đề trong công việc, có thể là người đầu tiên biết Hạ Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, nhưng duy nhất khi đối với Thẩm An Nhiên, người quen biết sáu năm lại không có chút quan tâm và kiên nhẫn.
Thẩm An Nhiên hít một hơi thật sâu, rời khỏi nơi này không quay đầu lại, bên ngoài trời mưa càng ngày càng lớn.
Cô cúi đầu chậm rãi đi về phía trước. Trong túi của cô không có ô, một lúc sau đã dầm mình trong mưa. Cơ thể Thẩm An Nhiên không chịu được lạnh, hơi lạnh từ trong xương thấm ra ngoài. Vốn dĩ đôi môi mềm mại nhưng lúc này đã lạnh đến nứt nẻ, hàng mi đen cong vút cũng dính đầy những giọt nước.
Thẩm An Nhiên lạnh đến đôi mắt sưng húp lên, đến cả bụng cũng lạnh đến đau đớn. Cô vươn tay che bụng, lại không cẩn thận làm rơi chiếc nhẫn trên ngón áp út. Ánh mắt Thẩm An Nhiên đờ đẫn nhìn theo, chiếc nhẫn đeo bốn năm đã mất đi sự lộng lẫy vốn có, trên mặt đã hơi đen một chút. Cô nhớ tới năm đó, khi cô và Lê Đình Phong ký hợp đồng hôn nhân, cô thuận miệng nói: “Nếu đã kết hôn, dù thế nào cũng nên có một chiếc nhẫn chứ?
Lúc đó, Lệ Đình Phong nghe thấy, bỏ ra ba mươi tệ mua chiếc nhẫn đơn bán ở ven đường rồi ném cho cô.
Anh mỉa mai nói: “Cầm lấy, cô cũng chỉ đáng giá chút tiền này thôi”
Lúc đó Thẩm An Nhiên chỉ cười cười, trong ánh mắt không giấu được sự trống vắng không thể tả, chiếc nhẫn nhỏ hơn kích cỡ, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đeo vào ngón tay, ngón áp út bị ép đến đó bừng chảy máu. Dù thế cô vẫn luôn kiên trì đeo nó.
Lúc đó Thẩm An Nhiên cố chấp nghĩ rằng, nhẫn đeo lâu cũng sẽ có một ngày đeo vừa, nhưng không nghĩ cứ đeo mãi, đến cuối cùng lại tuột mất từ trên ngón tay cô.
Cũng như tình cảm của cô và Lê Đình Phong.
Thẩm An Nhiên cuộn mình trong màn mưa, trong bụng như có ngọn lửa mạnh mẽ đốt cháy, cô nhanh chóng che miệng ho khan hai tiếng, vành mắt đau đến đỏ bừng, nước mắt không thể khống chế được đánh rơi xuống.
Trời vẫn còn đang mưa, người đi đường liên tục mở ô. Thẩm An Nhiên ngồi xổm trên mặt đất nhặt chiếc nhẫn lên ôm vào lồng ngực mình, đợi đến khi bụng không còn đau như vậy nữa mới đứng lên.
Cô giống như một linh hồn lang thang trong mưa, thoáng chốc lại đụng phải người khác. Cái và chạm làm Thẩm An Nhiên hoàn hồn, hoảng sợ cúi đầu xin lỗi. Đối diện cô là một cặp mẹ con trẻ, người phụ nữ kéo tay đứa trẻ, giọng nói nhẹ nhàng: Không sao đâu.”
Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thẩm An Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Chị gái, chị đang khóc sao?”
Người phụ nữ vỗ đầu đứa trẻ, cảm thấy có lỗi nhìn Thẩm An Nhiên một cái, sau đó kéo đứa trẻ đi.
Hai mẹ con họ quay lưng về phía cô, Thẩm An Nhiên nghe thấy giọng đứa trẻ hỏi mẹ của mình: “Tại sao chị gái lại khóc ạ? Bởi vì chị ấy sợ hãi sao?”
“Chị gái lớn rồi sao lại sợ hãi…”
Tiếng mưa tí tách, Thẩm An Nhiên dần dần không nghe rõ hai me con ho nói gì nữa.
Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng che lại bụng của mình, ngẩng đầu lên nuốt nước mắt vào trong. Sợi hãi? Làm sao có thể không sợ chứ? Khi một mình đi đến bệnh viện sẽ sợ hãi, khi nội soi dạ dày sẽ sợ hãi, khi một mình bị bác sĩ gọi đến phòng chẩn đoán sẽ sợ hãi, cuối cùng khi được xác nhận đã giai đoạn cuối cùng sợ hãi đến máu toàn thân như chảy ngược, cả người lạnh bằng.
Nhưng so với những điều này, Thẩm An Nhiên càng sợ hãi bản thân sẽ cô đơn chết đi, bên cạnh không có một ai.