Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Thẩm, cô có khỏe không?”

Lúc này ánh mắt của Thẩm An Nhiên đã khó có thể tập trung, cô rũ đầu xuống, cả người nhũn ra, không còn chút sức lực nào, qua một lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn chai rượu vang màu đỏ rỗng ở trên bàn.

Cô đã bị hạ thuốc tê.

Khi tiến vào cô đã có phòng bị, thế nhưng rốt cuộc dù cô có giả vờ mạnh mẽ đến đâu cũng là một người phụ nữ tay không tấc sắt, bị người khác nhéo nhẹ một cái thôi cũng đã chết rồi.

Thế nhưng cô không ngờ đến đối phương lại vô sỉ đến mức độ hạ thuốc tê, mà chai rượu vang đỏ này, khi cô tiến vào nhân viên phục vụ mới mang lên, trong lúc cô quan sát xung quanh, bọn họ không thể nào hạ thuốc tê dưới mí mắt của cô được, vậy thì chỉ có thể nói...

Ngay từ đầu lúc, nhân viên phục vụ mang vào đã hạ thuốc rồi, cô bị tính kế, từ khi cô bước vào khán đài này đã rơi vào chiếc bẫy mà bọn họ tạo ra.

Phía sau có động tĩnh, Thẩm An Nhiên nằm xụi lơ trên mặt đất, xoay đầu chống tay trên bàn trà.

Thẩm An Phú mới vừa rồi còn nằm trên mặt đất, giờ đã được người khác cởi trói dây thừng ra rồi đứng lên, anh ta cúi đầu, ánh mắt nhìn khắp bốn phía nhưng không dám dừng lại ở trên người Thẩm An Nhiên dù chỉ một giây.

“Mày có thể đi rồi.”

Thẩm An Phú uất ức cong người: “Ông chủ Bằng, em gái của tôi cho các anh, vậy những khoản tiền tối thiểu đó...”

“Đã hết.” Trần Hâm Bằng ý nói với đàn em bên cạnh.

Người đàn ông móc từ trong ngực ra từ chi phiếu: “Đây là 1 triệu 500 đô mà sếp của chúng tôi hứa cho mày ngay từ đầu”

“Cảm... Cảm ơn." Thẩm An Phú cứng đờ nhận lấy.

“Được rồi, mau cút đi” Người đàn ông không cho anh ta sắc mặt tốt, người mà có thể mang em gái của mình đi tặng cho người khác thì sẽ có cái tiền đồ gì chứ, chỉ là một đồ bỏ đi.

Thẩm An Phú hậm hực xoay người, dính dáng đến phần bụng, vốn dĩ có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến một đạp kia của Thẩm An Nhiên, anh ta khẽ cắn môi bước nhanh hơn.

Cô cũng không xem anh ta là anh trai, vậy thì cô sống hay chết thì có liên quan gì đến anh đâu.

“Thẩm An Phú!” Thẩm An Nhiên dùng hết sức lực còn lại, tinh thần của cô đã bắt đầu tan rã, nhìn cái gì cũng mơ hồ, cô lắc lắc đầu rồi cắn đầu lưỡi, run rẩy mở miệng: “Anh trai, anh thật sự.... Muốn để em ở đây... Rời đi một mình sao?”

Thẩm An Phú bước chân chậm lại, tay đặt ở đùi dùng sức nắm chặt.

Đã rất lâu rồi anh không nghe được Thẩm An Nhiên gọi anh ta là anh trai”, âm thanh của cô yếu ớt như vậy, run run rẩy rẩy nói không rõ.

Anh ta nhớ, khi Thẩm An Nhiên bị bộ tập nói, chữ đầu tiên mà cô nói chính là anh trai”.

Thẩm An Phú che bụng lại, cúi đầu, hai lỗ tại bắt đầu vang lên ầm ầm, trong đầu dường như xuất hiện hai tên đánh nhau.

“Còn không mau cút đi!” Đàn em của Trần Hâm Bằng ở phía sau không kiên nhẫn quát lớn.

Thẩm An Phú tự động bỏ ngoài tại, anh ta không cần quan tâm cô, anh ta hận Thẩm An Nhiên, là có hại chết mẹ của anh ta, còn hại chết bố của anh ta, cô chính là sao chổi!

Thẩm An Phú cố nén lại sự hoảng loạn ở trong lòng, hoảng sợ chạy đi. Hai mắt của Thẩm An Nhiên càng ngày càng mơ hồ, trên mặt vô cùng lạnh lẽo.

Cô đã bị người thân nhất của chính mình phản bội

Cô đã không màng nguy hiểm tới cứu anh ta, dùng hết tiền còn lại ở trên người, vậy mà lại đổi lấy thất vọng và phản bội.

Thẩm An Nhiên cười một cách lạnh lùng, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc nữa, cô che lại cái bụng đang quặn đau, thân thể càng ngày càng không còn sức.

Hiện giờ cô đã sa cơ lỡ vận, cô biết chính mình đêm nay khó thoát vận rủi.

Thẩm An Nhiên lấy khuỷu tay chống xuống bàn trà, thử ngồi dậy, thế nhưng làm thế nào cũng không thể đứng dậy, một lần rồi lại một lần xụi lơ trên mặt đất.

“Đừng giãy giụa nữa”

“Ông chủ Bằng... ông không sợ sẽ đắc tội Lê Đình Phong sao?”

“Lệ Đình Phong cũng có chút năng lực, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi đã ngồi lên vị trí nhà giàu nhất ở Sài Gòn, nhưng cô đã từng nghe qua câu này chưa” Trần Hâm Bằng ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài khoảnh lại với tư thái nhàn nhã: “Một con rồng mạnh sẽ không sợ những con rắn. độc”

“Con người của tôi không thích ép buộc người khác, là do cô tự nguyện”

Cô tự nguyện lúc nào chứ? Thẩm An Nhiên nhìn giấy nợ cô vừa mới ký xong ở trên bàn trà, đại não hỗn loạn nhanh chóng hiện lên thứ gì đó, cô duỗi tay nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Đàn em đưa giấy nợ ở trên bàn trà đưa cho Trần Hâm Bằng, Trần Hâm Bằng nhìn thoáng qua, chữ viết cùng tinh tế, cánh môi anh ta ngập ngừng đọc lên một hàng chữ.

“Tự nguyện ở với người một đêm để trả nợ cho Thẩm An Phú, trên giấy nợ này đã viết rành mạch.”

Khi cô uống rượu, bọn họ đã trộm thay đổi thỏa thuận, quả nhiên ngay từ đầu bọn họ đã chờ cô, Thẩm An Phú chỉ là để mượn danh nghĩa lừa cô cắn mồi câu mà thôi.

Thẩm An Nhiên không định sẽ chấp nhận, cô muốn kéo dài thời gian đợi người khác đến cứu cô.

“Ông chủ Bằng thật là hào phóng, cứ như vậy mà trả hết sạch nợ cho Thẩm An Phú, còn cho không anh ta 1 triệu 500 đô”.

“Thẩm An Phú quả thật không đáng bấy nhiêu đó tiền, nhưng cô thì đảng, nói thật, tôi đã sớm muốn nếm thử tự vị của người đẹp nhất Sài Gòn”

Thẩm An Nhiên có thể sống đến giờ khắc này cũng là nhờ vào chữ “Nhẫn”, cô dựa trên số pha, đôi mắt khép hờ yếu ớt nói: “Ông chủ Bằng thật ra cũng không cần phải phí công hạ thuốc tế cho tôi làm gì, ngày hôm nay đến đây, tôi cũng biết là hôm nay tôi cũng không rời đi được, ông có câu nói nói rất đúng, so với với ép buộc thì tôi thích tự nguyện hơn” .

Thẩm An Nhiên chính là một đóa hoa hồng có gai, nếu như không cẩn thận sẽ khiến cho bạn bị thương đầy tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK