Trong lòng Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc không thôi, cô không nghĩ tới Tống Á Đông lại có thể đoán được tất cả kế hoạch của cô.
Trong mắt Tổng Á Đông hiện lên tà khí, anh ta nhéo nheo chiếc cằm của Hạ Minh Nguyệt, sức lực này giống như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt trắng nhợt, đôi môi mím chặt lại rên lên một tiếng vì đau.
"Minh Nguyệt, bốn năm rồi mà em còn chưa nhìn rõ con người của Lê Đình Phong sao? Trong lòng anh ta không có em chỉ có Thẩm An Nhiên thôi, cho dù Thẩm An Nhiên đã chết anh ta cũng sẽ không lấy em."
"Anh nói bậy!" Hạ Minh Nguyệt bỗng nhiên lâm vào điên cuồng: “Anh ấy nói lấy tôi thì nhất định sẽ lấy tôi!"
"Miệng đàn ông là quỷ nói dối, lời của anh ta nói mà em cũng tin?" Tống Á Đông nhẹ buông tay, vỗ nhẹ lên gương mặt của Hạ Minh Nguyệt.
Động tác rất nhẹ, nhìn như rất dịu dàng, nhưng trong ánh mắt của anh ta tất cả đều là khinh miệt, giống như anh ta đang làm động tác vỖ với con chó.
Hạ Minh Nguyệt chán ghét đẩy tay anh ta ra, nhặt quần áo từ trên mặt đất lên.
"Minh Nguyệt em tại sao lại không thể đi theo tôi? Tôi cũng có thể đối xử tốt với em."
Anh thì tính là cái thứ gì? Tống Á Đông có thể so được với Lệ Đình Phong sao? Cái tốt của anh ta trong mắt cô không đáng một đồng.
"Tống Á Đông anh muốn đối tốt với tôi, vậy giúp tôi giải quyết Thẩm An Nhiên đi, tối hận cô ta, chỉ cần cô ta chết Lệ Đình Phong nhất định sẽ lấy tôi, hiện tại tôi và anh là đang ngồi chung một thuyền, chỉ có khi tôi sống tốt anh mới có thể sống tốt."
Tổng Á Đông suy nghĩ, Hạ Minh Nguyệt có thể đánh lừa mọi ngườis, nhưng anh ta cũng nắm được điểm mấu chốt.
"Em dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi Thẩm An Nhiên chết Lệ Đình Phong sẽ lấy em?"
Muốn lấy được sự tín nhiệm của Tổng Á Đông Hạ Minh Nguyệt chỉ có thể nói ra sự thật, đem bí mật từ sáu năm trước nói ra.
"Sáu năm trước Lê Đình Phong rơi xuống nước suýt nữa mất mạng, anh ấy cho rằng là tôi cứu anh ấy."
Lá gan của người phụ nữ này không phải lớn như bình thường, thế mà dám giả mạo người có ơn cứu mạng, cũng khó trách Lệ Đình Phong lại giữ Hạ Minh Nguyệt ở bên cạnh suốt sáu năm.
Lúc trước cứ nghĩ Hạ Minh Nguyệt là chiếc gối thêu, lại không nghĩ tới cô ta là chiếc gối thêu giấu đầy kim nhọn, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị đâm chết ngay.
Tống Á Đông nhất thời không biết nên nói Lê Đình Phong ngu ngốc, hay là nói anh ta bị mù, vậy mà không nhìn ra bông hoa sen trắng bên người lại chính là bông hoa ăn thịt người.
"Người thực sự cứu Lệ Đình Phong là ai?"
"Không biết. Lúc Lê Đình Phong rơi xuống nước là vào buổi tối, xung quanh tối đen như mực, lúc
anh ta được người khác cứu lên vẫn còn hôn mê, sau khi được đưa đến bệnh viện Hạ Minh Nguyệt đã đuổi theo sau đó canh chừng bên giường anh cả đêm.
Cô vốn không nghĩ đến muốn giả mạo thành người đã cứu anh, là Lê Đình Phong mở mắt ra liền nhận định là cô cứu.
Cũng từ lúc đó, Lê Đình Phong đối xử với cô rất tốt, còn nói sẽ lấy cô.
"Nhưng anh yên tâm, đã qua sáu năm, anh ấy sẽ không điều tra lại đầu"
Lệ Đình Phong có thể ngồi vào vị trí cao như bây giờ, cũng không là người lương thiện gì.
Hạ Minh Nguyệt muốn làm thế nào anh không quản được, chỉ lo thân mình thì quan trọng hơn, nhưng khi nghe cô nói những lời này Tống Á Đông khó tránh bị lung lay.
Hai người đều có tâm tư, Hạ Minh Nguyệt thấy anh ta mảy may không lay động nên có chút sốt ruột, cô nhặt chiếc túi trên mặt đất lên lấy ra một tấm thẻ: "Đây là ba mươi tỷ, anh cầm đi Lệ Đình Phong không điều tra ra đâu, Tống Á Đông tôi biết anh ở Sài Gòn có quan hệ rộng, người có thể giúp được tôi chỉ có anh thôi."
Tổng Á Đông nhìn tấm thẻ trong tay cô, hầu hết khẽ nhúc nhích, anh đúng thực có quan hệ rộng, nhưng phải giải quyết Thẩm An Nhiên thì vô cùng mạo hiểm.
Anh ta đưa tay nhận lấy tấm thẻ từ Hạ Minh Nguyệt: "Em phải để tôi suy nghĩ kĩ lại."