Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù bác sĩ đã nói anh không cần quan tâm Thẩm An Nhiên nữa nhưng anh vẫn không yên tâm nổi, thỉnh thoảng sờ trán có xác nhận nhiệt độ, dùng khăn ướt lau người cho cô hạ nhiệt. 

Dày vò một tiếng, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng hạ xuống, Lệ Đình Phong thở ra một hơi, nhìn thời gian đã hai giờ sáng rồi. 

Anh lên giường nghiêng mình nhìn về phía Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại. 

Tám giờ sáng hôm sau, bác sĩ vào kiểm tra, nhiệt độ cơ thể của Thẩm An Nhiên đã trở lại bình thường: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương ngoài da, nếu thấy thoa thuốc rắc rồi có thể ở viện thêm mấy ngày”. 

Vết thương nặng nhất là một dao ở cổ tay, cắt đứt mạch máu may mà còn chưa động tới động mạch. 

Nhưng ở đó mau vài mũi, sau này trên cổ tay sẽ có một vết sẹo đỏ như thịt theo cuối suốt cuộc đời. 

Triệu Việt buổi sáng thuận đường tới một chuyến, trên đường mua một bó hoa và trái cây, anh ta cũng không biết Thẩm An Nhiên thích ăn cái gì nên chọn mỗi thứ một ít, còn chọn mấy loại đồ ăn vặt có dinh dưỡng. 

Lúc Triệu Việt xách túi to túi nhỏ đi vào, Lê Đình Phong đang ngồi bên cửa sổ ăn sáng, sắc mặt tốt hơn hôm qua nhiều, dưới mắt hơi có một chút xanh đen, có lẽ hôm qua vì chăm sóc Thẩm An Nhiên mà ngủ trễ. 

Triệu Việt cũng không phải lần đầu tiên thấy Thẩm An Nhiên vào viện, tóm lại mà nói năm nay Thẩm An Nhiên vô cùng xui xẻo, thỉnh thoảng lại vào viện một lần, hơn. nữa lần nào cũng là vết thương chí mạng. 

Mà anh ta thấy lúc Lê Đình Phong chăm sóc Thẩm An Nhiên thái độ rõ ràng đã có sự thay đổi, từ lúc ban đầu chán ghét, thờ ơ lạnh nhạt, đến cuối cùng đêm không ngủ được. 

Anh lúc trước luôn nghĩ rằng Lê Đình Phong là một người tình cảm lạnh nhạt, cho dù bên cạnh xảy ra chuyện gì vẻ mặt của anh đều là không lạnh không nóng, đối với Thẩm An Nhiên mà nói đối với người không bằng nói là đối với một con chó nuôi nhiều năm. 

Chó trung thành như vậy, cho dù chủ nhân chết rồi cũng không rời đi. 

Lệ Đình Phong hoàn toàn không quan tâm Thẩm An Nhiên là bởi vì anh đã nắm chắc trong tay, anh tự tin mù quáng, cho rằng Thẩm An Nhiên sẽ ở bên cạnh anh cả đời. 

Mà bây giờ xem ra Lệ Đình Phong lật xe rồi, có lẽ anh cũng không biết tình cảm của mình đối với Thẩm An Nhiên sâu đậm bao nhiêu. 

Thẩm An Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, xung quanh có chút tối tăm, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng không phân biệt nổi mình đang ở đâu. 

Cô cử động cổ tay bị đau, không cẩn thận kéo theo vết thương ở sau lưng làm cô hít một ngụm khí lạnh, một đoạn ký ức kinh khủng nhanh chóng tràn vào não cô. 

Trần Hâm Bằng, cô nhớ cô bị Trần Hâm Bằng đánh đập, lúc bị áp trên giường cô cắt cổ tay, lúc cô tưởng mình sắp chết thì Lê Đình Phong đến rồi. 

Vậy bây giờ cô đang ở bệnh viện, Thẩm An Nhiên nhanh chóng xác định tình hình của cô, nhưng rèm cửa được kéo lại, cũng không có thời gian nhìn xung quanh, cô khó có thể phán đoán bây giờ mình đang ở đâu, cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi. 

Phòng vệ sinh truyền ra tiếng động, Thẩm An Nhiên nhìn qua, Lệ Đình Phong từ bên trong đi ra sau khi thấy cô tỉnh lại, khuôn mặt không chút biểu cảm của anh cuối cùng cũng có chút buông lỏng. 

Trong mắt anh có tia ánh sáng lưu chuyển, sải bước tới trước mặt Thẩm An Nhiên, lập tức hỏi cô: “Cơ thể còn khó chịu không? Muốn uống nước không? Có đau chỗ nào không?” 

Một loạt câu hỏi của anh làm Thẩm An Nhiên vừa mới tỉnh dậy đầu rất đau, cơ thể cũng rất mệt mỏi có chút khó khăn nói một tiếng: “Đau” 

Không ngờ sắc mặt Lệ Đình Phong đột nhiên thay đổi, giọng điệu lạnh lùng nói: “Em còn biết đau! Dám một mình chạy xuống sòng bạc thế giới ngầm, em đến được nơi đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK