Nửa đêm nhiệt độ dần dần hạ xuống, Thẩm An Nhiên lạnh run người, cô cuộn mình ngồi trên sàn,
Ngoài lạnh ra còn đau nữa, cơn đau ở dạ dày lại phát tác. Cô hà hơi xuống lòng bàn tay rồi che xuống bụng của cô để nó được ấm áp đôi chút, nhưng vẫn không thể ngăn cơn đau lại được.
Chỉ có uống thuốc, nhưng thuốc của cô lại bỏ trong ngăn kéo. Thẩm An Nhiên thử mở khóa còng tay, không chỉ không mở ra được mà còn khiến cổ tay của cô ma sát đến đỏ bừng.
Thẩm An Nhiên mím môi nhìn bên trong, sau đó lấy một quả trứng gà từ trong túi áo ra.
May mà lần này cô đã luộc trứng gà, không đến mức như lần trước nhai giấy vệ sinh để chắc bụng.
Một tay cô lột vỏ trứng gà từ từ ăn, những người bị bệnh bao tử giống cô không thể ăn lòng đỏ trứng gà, dễ bị trào ngược axit. Nhưng cô không có cách nào cả.
Lòng đỏ trứng gà quả thật khó nuốt xuống quá, Thẩm An Nhiên muốn uống nước, ánh mắt cô nhìn chăm chăm bệ rửa mặt lộ ra tia hy vọng xa vời.
Lần trước thiếu chút nữa là đói chết, lần này chẳng lẽ sẽ khát chết hay sao?
Thẩm An Nhiên lộ ra nụ cười khổ, Lệ Đình Phong tra tấn cô có thể nói là cái gì cần có đều có không hề lặp lại.
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, đặt lại nửa quả trứng quả ăn thừa bên cạnh. Cô ngửa đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngôi sao trên bầu trời đã biến mất, trên lớp kính thủy tinh hiện lên một tầng hơi nước, là đang mưa.
Con người mờ mịt của Thẩm An Nhiên dần hiện ra một tia hy vọng. Cô ngồi dậy, giơ tay phải lên dùng sức đẩy ra một cánh cửa sổ, cửa sổ đã được đẩy ra nhưng tay không dài đến như vậy, cô không thể chạm vào màn mưa ở bên ngoài thì đừng nói là uống.
Cổ họng cô bỗng nhiên có cảm giác ướt át, Thẩm An Nhiên che miệng lại. Dòng máu mà cô gắng sức nén chảy ra theo khóe miệng mang theo màu đỏ sậm.
Sắc mặt cô tái nhợt đau đớn tột cùng, Thẩm An Nhiên không kiềm được nôn ra máu. Cơ thể cô mềm oặt ngã xuống đất, tay trái cứng đờ treo trên lan can kéo cả người cô.
Thẩm An Nhiên xụi lơ nằm trên mặt đất, tóc cô trải đầy đất che khuất khuôn mặt cô. Qua khe hở cô nhìn ngăn kéo cách cô khoảng năm mét, nơi đó có thuốc cứu mạng cô.
Trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu rên nghẹn ngào, dạ dày cô đan lên từng cơn. Cảm giác đau đớn kia dường như theo mạch máu ăn sâu vào tim, giống như bị người khác bóp chặt vậy.
Thẩm An Nhiên run rẩy nâng lên tay phải, sắc mặt ngó xanh mét, một nỗi tuyệt vọng tột cùng nhấn chìm lấy cô. Đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt, đồng tử dẫn dần mất đi tiêu cự theo thời gian.
Thẩm An Nhiên lúc này đã vào trạng thái nửa hôn mê, thân thể suy yếu vô lực xụi lở trên ban công. Bên dưới còn có một vũng máu, trên tay trên đùi tất cả đều là vết xướt và vết đâm, đặt trên làn da trắng nõn của cô vô cùng chói mắt.
Cửa sổ nửa mở ra, gió lạnh xen lẫn mưa phùn xổi lên người cô. Lạnh quá, cô vốn rất sợ lạnh, hiện giờ còn ăn mặc mỏng manh thế này. Cô cố gắng giữ ý thức mình thanh tỉnh, nhưng ngay cả sức động đậy lông mi cô cũng không có.
Thẩm An Nhiên tỉnh lại ở bệnh viện, còn chưa tỉnh táo hẳn thì đã nghe được người bên cạnh sốt ruột rung chuông, sau đó chạy đến cửa.
“Bác sĩ Tần, cô Thẩm tỉnh rồi.”
Thẩm An Nhiên nghe được ba chữ “Bác sĩ Tần” này liền biết lần này cô lại bị Tần Minh cấp cứu.
“Thế nào? Còn đau không?” Tần Minh đứng cạnh mép giường nhìn Thẩm An Nhiên nằm trên giường.
Thẩm An Nhiên mê mang nhìn anh, khàn giọng nói: “Không đau, nhưng không thoải mái. Cơ thể cô nặng quá, muốn dùng sức nhưng lại không dùng được.
Tần Minh là bác sĩ nên anh ấy biết hiện tại cô khó chịu chỗ nào và đang cần gì, anh nhanh chóng lấy ly nước đỡ Thẩm biết đút cô uống.
Yết hầu của Thẩm An Nhiên khô khốc khó chịu, ừng ực ừng ực uống hết ly nước mới dừng lại.
“Còn muốn không?” Tần Minh nhìn thấy đáy ly
Thẩm An Nhiên vô lực lắc đầu.
Tần Minh buông cái ly xuống, nâng giường lên đem giường để cô dựa vào: “Để anh gọi một phần cháo cho em ăn chút gì đó.
Thẩm An Nhiên mở to mắt dường như đang thất thần, sau một lúc lâu mới đáp lại Tần Minh: “Được.”
Tần Minh gọi điện thoại sau khi giao công việc cho những người khác mới an tâm ngồi xuống mép giường chăm sóc Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên lúc này đã khôi phục ý thức, nhìn Tần Minh ngồi bên mép giường khiến trong lòng cô vô cùng áy náy: “Tần Minh anh có chuyện bận thì đi đi, một mình em không có chuyện gì.
“Hôm nay anh không có công việc, để anh trò
chuyện mấy câu với em. Từ lúc bố em chết về sau
em vẫn luôn giữ trong lòng, rõ ràng khổ sở lại không
nói, em như vậy… Sớm hay muộn gì cũng sẽ thành
bệnh.
Tần Minh vốn muốn cho cô nói hết, nhưng cô thật sự là không biết nên nói cái gì. Cô nhìn ngoài cửa sổ, miễn cưỡng từ trong cổ họng khô khốc cất tiếng hỏi: “Tại sao anh biết em xảy ra chuyện.
“Hôm nay em nên tới bệnh viện kiểm tra.
Bị Tần Minh nhắc nhở Thẩm An Nhiên cũng nhớ tới lúc trước bệnh viện đã kêu cô một tháng ít nhất một lần tới bệnh viện khám dạ dày.
“Em quên mất.”
“Anh cũng đoán vậy.” Tần Minh nói: “Anh đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng em không nghe máy, nghĩ đến cảnh lúc trước lấy bột giấy từ trong dạ dày của em ra thì anh lo lắng em lại xảy ra mấy chuyện giống vậy cho nên liền đi đến Bán Thành tìm em, kết quả lại nhìn thấy em…
“Lệ Đình Phong đúng là một tên súc sinh!” Là một con chó không đổi được thói ăn phân.
Tần Minh vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng nhìn thấy được khi anh xông vào nhà hãm An Nhiên.
Cả người Thẩm An Nhiên lạnh lẽo cuộn tròn trên mặt đất, tay trái bị còng tay treo trên lan can, đôi tay tím xanh, bàn tay bị ma sát trầy trụa.
Trên mặt đất tất cả đều là máu, còn có những mảnh thủy tinh dính đầy máu, chỉ là nhìn thấy mấy thứ này thôi thì anh cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đó hơi thở của Thẩm An Nhiên mỏng manh, cả người cô lạnh lẽo nhưng bằng tuyết. Đáng thương như thế, anh ấy không biết Lệ Đình Phong tại sao lại nhẫn tâm như vậy.
Cũng may anh ấy kịp thời tìm được Thẩm An Nhiên đưa cô đến bệnh viện. Tay trái có bị thương, nếu như muộn thêm chút nữa sợ là toàn bộ cánh tay đều sẽ bị treo đến trật khớp.
Còn có dạ dày của cô nữa, ung thư tế bào khuếch tán nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Đừng nói là hai năm, hiện tại sợ là một năm cũng khó mà kéo dài được.
“Cảm ơn anh đã cứu em thêm một lần nữa. Thẩm An Nhiên nhìn tay trái đang được băng bỏ của mình.