Chương 106: Đình Phong, tha thứ cho em đi
Cánh môi của Hạ Minh Nguyệt gần như là phát run: “Đình Phong, anh là đang nghi ngờ em sao?”
Ánh mắt của Lệ Đình Phong rất hung ác và nham hiểm, sắc mặt trầm đến mức của thể chảy ra nước, sau một hồi lâu cổ họng anh mới di chuyển lên xuống một lần: “Hạ Minh Nguyệt, em biết anh thích người ngoan ngoãn nghe lời, chán ghét sự lừa dối”
Anh dùng sức bóp chặt cằm Hạ Minh Nguyệt, sức lực như vậy giống như là muốn bóp nát xương của Hạ Minh Nguyệt, Hạ Minh Nguyệt bị bắt ngửa đầu lên, một khuôn mặt trắng giống như tờ giấy, không biết là đang sợ hay là đang đau, cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Lê Đình Phong nhìn chằm chằm, cô ta vẫn chột dạ mà ánh mắt lóe lên một cái.
Lệ Đình Phong đã nhìn rõ sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt, cắn chặt răng rồi cười một tiếng mỉa mai.
Một tiếng cười này dọa cho da đầu của Hạ Minh Nguyệt tê dại, quên cả việc giả bộ đáng thương, đôi chân run rẩy một cách đáng
SỢ.
Lệ Đình Phong đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, có lẽ không bao lâu nữa sẽ biết là cô ta cố ý ngã xuống lầu để hãm hại Thẩm An Nhiên.
Hạ Minh Nguyệt không biết phải làm như thế nào mới có thể xua tan sự nghi ngờ của của Lệ Đình Phong đối với mình, càng nói nhiều thì càng sai, Lê Đình Phong ghét nhất là người khác lừa gạt
mình, sắc mặt Hạ Minh Nguyệt cắt không còn một giọt máu, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Minh Nguyệt, là anh đối với em không tốt sao?”
Hạ Minh Nguyệt khóc lóc lắc đầu.
Trước kia, khi Hạ Minh Nguyệt vừa khóc thì anh liền cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ nhìn đến thì anh chỉ cảm thấy ghê tởm. Con người chính là như vậy, một khi bị người mà mình tin tưởng lừa dối thì rất nhiều chuyện đã xảy ra trước kia đều sẽ bị lôi ra lại, một số điều đã bị xem nhẹ nhưng bây giờ càng nghĩ đến thì càng cảm thấy ớn lạnh, giống như đám cỏ dại lan ra một cách điên cuồng.
Lệ Đình Phong đột nhiên đẩy mạnh Hạ Minh Nguyệt ra như thể tay anh đang chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.
Hôm nay Hạ Minh Nguyệt mới vừa mất máu, cơ thể yếu ớt, hơn nữa sức lực của Lệ Đình Phong cũng không hề nhẹ, cô ta trực tiếp bị cú đẩy này đẩy ngã đến bên giường, thắt lưng bị đụng mạnh vào mép giường, khuôn mặt nhăn lại vì đau.
Hạ Minh Nguyệt che lại chỗ bị đau, hơi thở có chút hỗn loạn, cô ta không ngờ Lê Đình Phong sẽ xuống tay với mình như vậy. Rõ ràng mới lúc này, ngay tại chỗ này, anh còn dịu dàng dỗ dành cô, nói là một năm sau sẽ cưới cô, còn nói sẽ giao đứa con của Thẩm An Nhiên cho cô ta nuôi nấng.
“Minh Nguyệt, anh có thể dung túng cho sự tùy hứng của em, nhưng ngàn vạn lần em không nên mượn tay của anh để đi tổn thương Thẩm An Nhiên” Nghĩ đến bộ dạng khóc lóc thảm thương đến mức suy sụp của Thẩm An Nhiên ở trên giường, ngực của Lệ Đình Phong lại quặn đau.
Cổ họng của Hạ Minh Nguyệt nghẹn lại, trên mặt là một trận lạnh lẽo, cơ thể xụi lơ trượt xuống từ giường.
Nhìn thấy Lê Đình Phong chuẩn bị rời đi, Hạ Minh Nguyệt quỳ bò trên mặt đất, bắt lấy cẳng chân của anh: “Đình Phong, đừng bỏ rơi em... Em sai rồi, em không nên vu oan cho Thẩm An Nhiên, em thật sự chỉ là quá yêu anh, em sợ anh sẽ bỏ rơi em, sợ anh sẽ nuốt lời mà không cưới em. Đình Phong, em thật sự sai rồi, em không bao giờ biết... Em thật sự...” Nói xong lời cuối cùng thì cô ta đã khóc không thành tiếng, chỉ còn lại sự hoảng loạn và nghẹn ngào.
Bàn tay thon dài dùng sức túm lấy ống quần Lệ Đình Phong, cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt ngập tràn nước mắt và đỏ bừng, thứ cô ta nắm lấy giống như là cọng rơm cứu mạng.
“Đình Phong, chúng ta đã trải qua nhiều năm như vậy, lúc trước em còn cứu anh... Anh thật sự muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?”
Cô ta hãm hại Thẩm An Nhiên còn không phải là bởi vì thiếu cảm giác an toàn sao, mà nguồn gốc của sự bất an này chính là xuất phát từ Lê Đình Phong, nếu không phải vì những lời nói không có tính toán của anh, nhiều lần chỉ nói cho có lệ với cô ta, cũng không muốn ly hôn với Thẩm An Nhiên, vậy thì làm sao cô ta lại không xuống tay với Thẩm An Nhiên được cơ chứ?
Nói trắng ra, tất cả những chuyện mà cô ta làm đều là vì anh!
Lệ Đình Phong rũ mắt xuống nhìn ngón tay trắng xanh đang túm lấy cẳng chân của mình, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút.
Những lời này của Hạ Minh Tuyết gợi lên cho anh quá nhiều hồi ức, Hạ Minh Tuyết chắc chắn là người anh thích. Nghĩ đến sáu năm
trước, khi anh rơi xuống biển suýt chút nữa đã chết đuối, là Hạ Minh. Nguyệt đã liều mạng cứu anh trở về.
Anh sẽ không bỏ rơi Hạ Minh Nguyệt bởi vì hai điều, một là cô ta đã trở thành bạn thanh mai trúc mã và hai là cô có ơn cứu mạng anh, nhưng bây giờ anh thật sự không muốn đối mặt với cô.
Cái loại cảm giác này giống như dòng suối sạch sẽ ở trong lòng đã bị nước bùn làm cho ô nhiễm, cái loại mùi vị này khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Lệ Đình Phong ngồi xổm xuống nhìn cô ta: “Em dọn đồ đi đi, trở về nơi trước đây em từng ở”.
Ngực của Hạ Minh Nguyệt cứng lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh: “Vậy còn anh?”
“Anh và Thẩm An Nhiên còn chưa ly hôn, nơi đó là tài sản chung của anh và cô ấy” Lệ Đình Phong đối diện với đôi mắt không thể tin được của Hạ Minh Nguyệt, anh ta vươn tay lau đi nước mắt
trên khóe mắt cô ta: “Minh Nguyệt, những chuyện anh đã hứa với em, anh đều sẽ hoàn thành, cùng em kết hôn, bao gồm cả việc để đứa con của Thẩm An Nhiên ở dưới danh nghĩa của em”
Lệ Đình Phong đã ngồi ở vị trí này rất lâu, loại người gì mà anh chưa từng gặp qua, nhìn đôi mắt của Hạ Minh Nguyệt lóe lên một tia may mắn.
Anh đứng thẳng người lên: “Nhưng điều kiện là em phải ngoan”.