Ba tháng trước khi công ty Mộc Nhiên gặp chuyện không may, cổ phần của công ty trượt dốc, Thẩm An Nhiên không thể không nghĩ tới loại kết cục này, cô quá sợ hãi suy nghĩ của chính mình sẽ trở thành sự thật nên đã bỏ qua hết lần này đến lần khác.
Trong bốn năm, cô nghĩ rằng mình đã bắt được vọng tưởng của cuộc đời mình, nhưng thực ra vẫn là Lê Đình Phong mới là người lợi dụng cô suốt thời gian qua.
Đã muốn máu của cô bốn năm, thận trọng từng bước đem công ty Mộc Nhiên nuốt mất.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tình huống trớ trêu này, thực sự không biết là do người đàn ông này quá nhẫn tâm hay người phụ nữ này quá ngu ngốc.
"Lúc đầu khi em tiếp quản công ty Mộc Nhiên, những lão cổ đông kia sẽ giáo dục em, nói em làm việc không đủ khôn khéo, tính cách quá mức táo bạo, luôn khư khư cố chấp, dễ dàng đắc tội với người khác, em đã nghe lọt tại nhưng lại chưa từng thay đổi." Thẩm An Nhiên chậm chạp, nặng nề thở dốc sau khi hít một hơi, chua xót nói: "Hiện tại em rất hối hận."
Lệ Đình Phong đón lấy lời của cô hỏi: "Hối hận cái gì?"
"Em hối hận vì em đã quá cố chấp, không biết xoay sở mà tự bịt kín đường lui của mình dồn mình vào chỗ chết, nếu như lúc đầu em không quen biết anh, không ép anh kết hôn, thì kết cục có thể sẽ hoàn toàn khác rồi." Giọng điệu của Thẩm An Nhiên nặng nề vừa chua xót vừa có chút cảm giác cam chịu số phận.
Trong lòng cô vừa không cam tâm vừa hận chính mình lực bất tòn tâm.
Vẻ mặt của Lệ Đình Phong thay đổi, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm An Nhiên.
"Thẩm An Phú hôm nay nói với em, năm đó nếu như là anh ta tiếp quản công ty Mộc Nhiên nhà họ Thẩm có khả năng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay"
Lệ Đình Phong cười xùy một tiếng: "Anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy, nếu người tiếp quản nhà họ Thẩm là anh ta thì khả năng từ năm năm trước thì nhà họ Thẩm đã không còn rồi."
Thẩm An Nhiên chống cằm, đôi môi tô son nhẹ nhàng mím chặt.
Nếu như không phải hôm nay cô nghe thấy những gì Thẩm An Phú nói thì cô đã sắp quên mất trước đó cô đã từng có thể lợi hại như vậy, bách chiến bách thắng, sống kiêu ngạo tiêu sái.
Nhưng từ lúc nào mà cô đã biến thành bộ dáng như vậy? Cô đem sự kiêu ngạo tự tôn của mình đi đâu mất rồi.
Sau khi kết hôn cùng Lê Đình Phong, cô ấy đã tự đánh mất mình, và thanh kiếm sắc bén cũng dính đầy gỉ sét.
Tâm tư của Thẩm An Nhiên dần dần bay đến lên tận chín tầng mây, đĩa thịt bò đặt ở trước mặt đã nguội lạnh, Lệ Đình Phong gọi người phục vụ đến thay, một lần nữa gọi cháo và hải sản cháo đều dùng tôm hùm Úc.
"Em bị đau dạ dày chẳng phải là do trong lúc ăn cơm em vẫn còn thích ngẩn người mà ra hay sao?"
Giọng nói của Lê Đình Phong đã đánh thức Thẩm An Nhiên, Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt, dùng thìa khuấy lên.
"Lệ Đình Phong em muốn làm việc."
Lệ Đình Phong giống như là nghe thấy được một câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng: "Có công ty nào muốn tuyển em?"
Lúc trước Thẩm An Nhiên không tìm thấy, hiện tại bên ngoài giới nói cô bị bệnh tâm thần nên bất luận năm đó Thẩm An Nhiên có mạnh bao nhiêu thì hiện tại cũng không có công ty nào muốn một người bị bệnh tâm thần.
Thẩm An Nhiên cúi đầu húp một ngụm cháo nóng, dùng đầu ngón tay xoa xoa bát, trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau cô mới nói: "Trước đó không phải anh nói em có thể đến công ty của anh làm sao?"
Cái này lại khiến cho Lệ Thanh có chút ngoài ý muốn: "Bây giờ em đồng ý rồi sao?"
"So với ở trong nhà làm đầu cá ướp muối thì vẫn tốt hơn, chức vụ gì có thể cho em chọn không?"
Thẩm An Nhiên có khả năng đó mà Lê Đình Phong thì luôn thích thưởng thức người có năng lực: "Em muốn làm cái gì?".
"Không phải mảnh đất anh chụp được hôm nay đang được phát triển thành sân chơi sao? Công trình này để cho em toàn quyền phụ trách, anh xem có được không" Thẩm An Nhiên dừng lại và bình tĩnh nói: “Hơn nữa, mảnh đất này không phải là để tên của em sao?"
Vốn tưởng rằng một cái công trình lớn như vậy, dựa theo tâm tư kín đáo cua Lê Đình Phong, khả năng se phải cân nhắc vài ngày, vậy mà không nghĩ tới rõ ràng anh đã lập tức gật đầu đáp ứng.
"Có thể."
Thẩm An Nhiên giống như đang nằm mơ, tay cô vuốt vành tai của mình, múc cháo uống tiếp vài ngụm, vừa nôn ra nên dạ dày có chút đau nhức khiến cho Thẩm An Nhiên chưa ăn được hai phần thì đã no rồi.
Lệ Đình Phong nói: "Anh sẽ sắp xếp mấy người đi theo em."
Thẩm An Nhiên biết, Lê Đình Phong không thể nào yên tâm về cô, mặt ngoài thì nói là sắp xếp mấy người giúp cô xử lý công việc, nhưng thật ra là
muốn giám sát cô.
Lệ Đình Phong coi cô ấy quá lợi hại, cô cũng không có thủ đoạn như anh nghĩ, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Điều cô muốn làm rất đơn giản, Toàn Tâm bởi vì cô mà mới gặp chuyện không may, cho nên cô muốn tiếp quản cái hạng mục này để hợp tác cùng Toàn Tâm.
Thẩm An Nhiên Bình tĩnh mà đáp: "Được."
Sau khi Thẩm An Nhiên lên xe liền rất im lặng và không nhắc gì đến công
việc tiếp theo.
Cảnh đêm của Sài Gòn rất đẹp, nền bê tông cốt thép lót đèn nê ông sáng như sao, muôn ngàn ngọn đèn, dãy đèn đường soi sáng đường về nhà.
Có tiếng nhạc êm dịu đang phát trong xe, và cô chăm chú nhìn ra bên ngoài xe.
Cảnh đêm như vậy không biết cô còn có thể nhìn được bao lâu nữa, mùa hạ ở Sài Gòn trôi qua rất nhanh, cảm thấy hai ngày trước vẫn còn mặc áo ngắn tay, hiện tại đã phải mặc thêm áo khoác rồi, đặc biệt là ban đêm, cửa sổ xe vừa mở gió lạnh thổi vào se se lạnh.
Cô nhịn không được co rúm lại một chút thì phía sau lưng bả vai bỗng nhiên ấm áp, cô quay đầu nhìn sang thì Lê Đình Phong đã cởi âu phục áo khoác đem khoác lên trên người cô.
Lệ Đình Phong uống chút ít rượu, ánh mắt lạnh lùng bình thường lúc này dường như cũng tràn đầy hơi rượu, có chút say đắm lòng người.