Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau rời giường rửa mặt ăn cơm.
Bữa sang của Lê Đình Phong rất đa dạng phức tạp, còn món ăn của Thẩm An Nhiên chỉ có cháo, người có bệnh dạ dày ăn uống phải đơn giảm thanh đạm.
Lệ Đình Phong ăn không nhiều lắm, vừa ăn còn muốn uống cà phê vừa xem báo chí: "Đợi lát nữa anh.
đưa em đi làm
Thẩm An Nhiên: "Em hôm nay trực tiếp đi đến nhà họ Tần."
Lệ Đình Phong buồng tờ bảo xuống: "Anh tiện đường đưa em đi"
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, anh đưa cô đi? Còn tiện đường?
Nhà họ Tần và tập đoàn Đại Phong một chỗ ở phía bắc một chỗ ở phía Nam, tiện đường chỗ nào, cực kỳ xa, vòng qua vòng lại hết nửa thành phố?
Thẩm An Nhiên biết điều không đi quấy rầy hứng thú của anh, chỉ là hỏi nhiều một câu: "Sao lại là anh lái xe, tài xế của anh đâu?"
"Nghỉ phép"
Cho dù là tài xế nghỉ ngơi, cũng không tới phiên anh lái xe? Hơn nữa cô nhớ rõ Lệ Đình Phong không thích tự mình lái xe, anh cho rằng lái xe chính là lãng phí thời gian, so với lái xe còn không bằng ngồi ở
trên xe xem mấy phần văn kiện.
Thẩm An Nhiên sợ chậm trễ thời gian khiến anh không vui, cầm theo máy tính đi ra ngoài, thay giày.
Lệ Đình Phong đi ra ngoài trước, lái xe đến dừng lại ở cửa.
Thẩm An Nhiên cúi người ngồi vào trong.
Trong xe không có âm nhạc, cũng không ai nói chuyện, im lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, Thẩm An Nhiên cùng Lê Đình Phong hình như, trong lòng không có một chút tạp niệm, một người chỉ chăm chú lái xe, mà người còn lại cũng chỉ là nhìn ngắm những cảnh sắc ven đường.
Mấy tháng này quan hệ của cô cùng Lê Đình Phong thay đổi rất nhiều, có đôi khi đêm khuya tỉnh dậy, cô nhìn người đàn ông đang ông cô ngủ nghi ngờ chính mình đang nằm mơ.
Hiện tại cô vẫn chưa quen, chỉ có thể nói là bởi vì trong bốn năm kia, Lệ Đình Phong đối xử tồi tệ với cô nên đã mang đến ảnh hưởng lớn, đã khắc sâu vào xương tủy, khi ngẫm lại chỉ thấy vô cùng kích động.
Lệ Đình Phong mở một chút âm nhạc trên xe, là đoạn nhạc khiến người ta thả lỏng tâm trạng.
Lệ Đình Phong liếc mắt nhìn sườn mặt điềm tĩnh của cô, giật giật hầu kết.
Cũng như những gì Thẩm An Nhiên suy nghĩ, Lệ Đình Phong cũng không thích lái xe, anh có tài xế
riêng đưa đón, nhưng khi cùng Thẩm An Nhiên bên nhau anh nguyện ý làm một tài xế, hưởng thụ khoảng thời gian thuộc về hai người.
Vừa đến tám giờ rưỡi, ánh mặt trời lộ ra những tia sáng ấm áp xuyên qua các tầng mây, khúc xạ qua. những tấm kính trên những tòa nhà chiếu vào mắt.
Lệ Đình Phong đem xe đậu ở vị trí đậu xe tạm thời, đối diện chính là nhà họ Tần.
Cụp một tiếng, cửa xe mở khóa, Thẩm An Nhiên xuống xe khó được lúc dịu dàng mà nói câu "Cám
on".
"Giữa trưa có thời gian thì cùng nhau ăn cơm."
"Vậy em có khả năng không có thời gian."
Cũng không biết là thật sự không có thời gian, hay là bởi vì nghĩ đến việc phải ăn cơm cùng Lê Đình Phong mà tìm cớ từ chối, Lê Đình Phong không nói gì, sau khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên mang theo máy tính đi qua đường thì Lê Đình Phong mới lái xe rời đi.
Thẩm An Nhiên cùng với nhà họ Tần đã hẹn thời gian là lúc chín giờ, bây giờ vẫn còn mười lăm phút.
Triệu Việt cũng đã đến trước, hai người cùng nhau đi vào, ở tiếp tân nói ra tên họ sau đó được dẫn vào, vừa mới ra khỏi thang máy liền thấy được chủ tịch Tần.
"An Nhiên đã lâu không gặp, mau tới đây ngồi"
Lần trước gặp mặt là lúc nhà họ Thảm bị phá sản, đúng thật là đã lâu không gặp, Thẩm An Nhiên sờ cằm mỉm cười kêu một tiếng: "Chú Tần."
Hai người vừa đi vừa nói những lời khách sáo, Thẩm An Nhiên giới thiệu Triệu Việt: "Đây là trợ lý của cháu"
Chủ tịch Tần biết Triệu Việt, biết rằng anh ta là người bên cạnh Lê Đình Phong.
Ông lập tức cảnh giác đứng lên, biết những lời nói tiếp theo đây cần phải suy xét, cẩn thận càng cẩn thận.
Những người này ngồi xuống, trực tiếp nói vào chủ đề, nhân viên nhà họ Tần ngày hôm qua nhận được điện thoại của Thẩm An Nhiên liền thức cả đêm để chuẩn bị, thời gian gấp gáp, rất nhiều thứ không chuẩn bị kĩ lưỡng, văn kiện thô sơ đơn giản, cơ bản không ôm hy vọng.
Thẩm An Nhiên xem xét tỉ mỉ, chỉ ra vài điểm, khí chất ngời ngời, sau khi xác định một vài điểm quan trọng cần sửa đổi, Thẩm An Nhiên khép văn kiện lại.
Nhà họ Tần cũng là công ty có tuổi đời trăm năm, có được địa vị như ngày hôm nay cũng là dựa vào
chữ “tín”.
Khoảng thời gian trước đây bởi vì đắc tội Lệ Đình Phong, tổn thất nghiêm trọng, các đối tác khác
trong ngành đều không dám hợp tác vì sợ bị liên lụy.
Chủ tịch Tần cũng nhìn nhận vấn đề cởi mở hơn, đầu năm nay đều đặt lợi ích lên trên hết, có thể không gặp rắc rối là tốt rồi, không cầu mong có người đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.
Nhưng chủ tịch Tận thật sự không nghĩ tới, thật là có người sẽ đến giúp đỡ, mà người này chính là Thẩm An Nhiên.
Có quá nhiều vấn đề bên trong, ông cũng không tiện đi hỏi Thẩm An Nhiên, dù sao cũng là việc cá nhân của cô.
"Hôm nay chúng ta kí hợp đồng luôn đi."
Chủ tịch Tần giật mình: “Cái gì?"
Triệu Việt ở bên cạnh bỗng nhíu mày, không bất ngờ.
Thẩm An Nhiên lặp lại: “Hôm nay liền ký hợp đồng, cháu tin tưởng nhà họ Tần"
Bên phía hợp đồng là do Triệu Việt xử lý, buổi chiều cùng ngày luật sư hai bên gặp mặt, chỉ cần kí vào, hợp tác có hiệu lực.
Chủ tịch Tận muốn giữ Thẩm An Nhiên lại cùng ăn cơm, còn muốn cùng cô tâm sự chuyện của Tần Minh, nhưng có Triệu Việt ở đây, ông thật sự cũng không tiện mở lời.
Lệ Đình Phong nhằm vào nhà họ Tần trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Thẩm An Nhiên có chút áy náy, sau khi đem cất hợp đồng của tập đoàn Đại Phong, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thực xin lỗi..."
Giống như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu thấp, có chút không dám nhìn đến chủ tịch Tần, một người khí chất ngời ngời cùng ngồi bàn chuyện hợp đồng trong nháy mắt liền thay đổi.
Chủ tịch Tần nhìn thấy vẻ mặt đầy sự áy náy của cô, nghĩ tới trước kia.
"Dì Ngụy của cháu rất nhớ cháu, cháu có muốn theo chủ về nhà không, bà ấy làm món cánh gà mà cháu thích nhất"
Một câu nói, đôi mắt Thẩm An Nhiên liền rưng rưng nước mắt, cô cố gắng hít thở khống chế sự run rẩy, cắn chặt răng kiềm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Chủ tịch Tần hỏi cô có muốn về nhà hay không: “Nhà", cô còn có nhà sao?
Nhà họ Tần đối với cô mà nói là nơi cô tạm lánh trong thời gian ngắn, cô tham lam sự ấm áp ở nơi đó nhưng hiện tại lại không dám đi, trong lòng Lệ Đình Phong muốn cái gì cô rõ ràng hơn ai hết, chỉ sợ cô có một chút suy nghĩ khác trong đầu, vậy thì nơi tạm lánh cuối cùng cũng sẽ biến mất.
"Cháu không đi" Giọng nói của Thẩm An Nhiên có chút khàn, thuận tay đưa văn kiện trong tay cho Triệu Việt bảo anh ta cất.
Xoay người rời đi, Thẩm An Nhiên lau lau khóe mắt, cũng may là vẫn chưa rơi nước mắt.