"Cô Nhiên thật sự là quá đẹp rồi” Chu Thần Phù phát ra một tiếng cảm thán.
Đúng vậy, Thẩm An Nhiên rất đẹp, vẻ đẹp của cô ấy khiến phụ nữ kinh ngạc, khiến đàn ông trở nên điên cuồng.
Thẩm An Nhiên như thế này, anh chỉ muốn giấu cô lại, chỗ nào cũng không cho cô đi, chỉ có thể ở trong nhà để cho anh thưởng thức thôi.
Lê Đình Phong mạnh mẽ đứng lên có dục vọng gây chuyện, không muốn chia sẻ Thẩm An Nhiên như này cho bất kì ai khác cả, đến cả Chu Thần Phù trong nhà cũng cảm thấy chướng mắt.
Chờ Thẩm An Nhiên đến gần rồi, Lê Đình Phong bất ngờ vội vàng kéo tay cô lại ôm vào trong lòng ngực, để cô ngồi trên đùi của anh.
Thân mật bất thình lình như vậy khiến cho Thẩm An Nhiên rất không quen, cô vùng vẫy vài lần, nhưng tay của Lê Đình Phong giống như xiềng xích. giữ lấy eo của cô.
Khuôn mặt của Thẩm An Nhiên có phần hơi ửng hồng, một sợi tóc rơi xuống trán, có vẻ cả người càng thêm nhu mì.
Cằm của Lê Đình phong để trên vai êm dịu của cô: “Thiệt là muốn khóa em lại giấu cả cả đời này, không muốn để người khác nhìn em nữa.”
Không chỉ là nói mà thôi, trong lòng anh thật sự có suy nghĩ như thế thật, nếu như không phải suy nghĩ cho bệnh tình của Thẩm An Nhiên, anh thật sự sẽ nỗ lực hành động.
Đem Thẩm An Nhiên “khóa” lại trong nhà, cưng chiều trêu đùa.
Mỗi buổi chiều tan làm anh đều có thể nhìn thấy cô, trong không gian thuộc về hai người mà thân mật ăn ở với nhau.
“Đồ thần kinh” Thẩm An Nhiên mở miệng mắng một câu.
Lệ Đình Phong cúi đầu cười một cái, tiến gần khuôn mặt của cô hôn một cái lên xương quai xanh đẹp đẽ của cô: “Có thời gian anh cũng cảm thấy người bị thần kinh là anh” Bằng không sao có thể si mê người mà anh từng ghét như thế?
Đôi môi ấm nóng cọ vào xương quai xanh nhạy cảm, Thẩm An Nhiên cả người nổi gai ốc: “Có bệnh thì uống thuốc, tôi muốn ăn cơm rồi, bỏ tôi ra.”
“Tới đây, anh bón cho em” Lệ Đình Phong một tay giữ cơ thể cô, một tay còn lại lấy thìa múc cháo, thổi một cái rồi mới đưa tới miệng của cô.
Thẩm An Nhiên dò xét liếc mắt một cái, hừ một cái, bộ dạng nuông chiều này đúng là đáng kinh ngạc.
Lệ Đình Phong chưa phát hiện hóa ra anh thích đùa giỡn Thẩm An Nhiên đến như vậy, cảm giác này giống như trong nhà nuôi một con mèo, lúc nào cũng muốn đùa giỡn một chút, mèo càng bắt người, anh càng thích đụng, thể chất “thích ngược” điển hình?
Ăn bữa sáng rất ngon, Thẩm An Nhiên súc miệng một cái.
Tài xế của Lê Đình Phong đợi ở bên ngoài đợi bọn họ, sau khi Thẩm An Nhiên dặm lại son môi rồi cùng Lê Đình Phong lên chiếc xe Mercedes màu đen.
Tới nơi rồi, Thẩm An Nhiên cùng với Lệ Đình Phong đi vào, chỗ này lúc trước cô cũng đã từng tới vài lần, không xa lạ, nhưng mà cũng không phải rất quen thuộc.
Lê Đình Phong lần này tới đây chủ yếu là vì đấu giá miếng đất gần biển ở khu phía Nam.
Thẩm An Nhiên đi theo Lệ Đình Phong đi vào, tất cả mọi ánh mắt ở đây gần như đều dừng lại trên người cô.
Chỗ mà ánh mắt tập trung lại là một bóng dáng màu đỏ lóa mắt, váy đuôi cá dày điểm xuyến kim cương chói lóa, ở dưới ánh đèn flash lấp lánh hào quang.
Mặt mũi xinh đẹp như một bức tranh điêu khắc, mỗi một bước đi tới, đều mang theo một vẻ kiều mị khó có thể lơ là.
Có người kinh ngạc, có người nghi ngờ, tới nơi này đấu giá đều là các nhân vật trong giới kinh doanh, với Thẩm An Nhiên thì tương đối quen thuộc.
Mộc Nhiên đã không còn nữa, không ngờ rằng Thẩm An Nhiên còn có thể tới chỗ này, hơn nữa không phải Lệ Đình Phong bất hòa với cô à, sao có thể đưa cô tới chỗ như thế này? Tháng trước còn không phải đưa tin Thẩm An Nhiên bị bệnh thần kinh hay sao? Đây là dáng vẻ giống như bị bệnh thần
kinh à?
Lệ Đình Phong nhíu mày lại, mạnh mẽ ôm lấy lưng của Thẩm An Nhiên đi tới chỗ ngồi đã xếp trước đó.
Anh không thích ánh mắt của những người đàn ông đó nhìn Thẩm An. Nhiên, Lê Đình Phong thầm thở dài, có phần hối hận đưa Thẩm An Nhiên đi ra ngoài, con để cô sửa soạn xinh đẹp như vậy, cái này không phải để cho người khác nhớ nhung sao?
Bồi bàn đưa tới bảng danh sách đấu giá, Lê Đình Phong không thèm liếc mắt một cái trực tiếp ném vào trong tay của Thẩm An Nhiên: “Nhìn trúng cái nào thì đấu giá cái đó đi.”
Với tài lực của Đại Phong đấu giá hết hôm nay cũng không phải là chuyện gì khó khăn gì lắm, Thẩm An Nhiên lật từ danh sách đấu giá.
Lúc này buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, không có ít người qua đây chủ động chào hỏi và đưa danh thiếp gì đó cho Lệ Đình Phong.
Trên sân khấu người chủ trì gõ thước đấu giá, trước sau như một hỏi han. vài câu, sau đó bắt đầu chủ đề chính, đưa ra món hàng đấu giá đầu tiên.
Món hàng đấu giá đầu tiên là một món trang sức, giá khởi điểm là bốn tỷ năm trăm triệu đồng, cuối cùng được một phú hào đấu giá với mức chín tỷ đồng.
Nghe thấy con số này, Thẩm An Nhiên nhịn không được tặc tặc lưỡi, đồ đấu giá là giá cả từ cao tới thấp, món đầu tiên đã chín tỷ rồi, không biết tới đằng sau khủng khiếp như thế nào.
Thảo nào lần đầu giá này, Lệ Đình Phong lại để bụng như vậy, xem ra đã có chuẩn bị mà tới.
Thẩm An Nhiên vô cùng buồn chán nhìn trái nhìn phải, cuối cùng trực tiếp ngồi trên sô pha xem điện thoại di động, bộ dạng giống như không liên quan tới mình.
Lệ Đình Phong nhặt từ danh sách bên cạnh cô lên: “Ở trong này không có cái nào mà em thích à?” Không phải nói con gái đều thích những kiểu trang sức này sao?
“Đều đeo chán rồi.”
cũng phải, đồ trang sức trước kia của Thẩm An Nhiên cái nào cũng như nhau, không tốt bằng mấy cái này, nhưng mà vì để trả nợ nên cô đều đem bán đến không dự một cái nào cả.
Lê Đình Phong nghĩ đợi lát nữa bất ngờ tặng cho Thẩm An Nhiên, anh lật qua tờ thứ hai cũng bỏ xuống rồi.
Sau đó lại có mấy cái như vậy đấu giá rất nhanh trôi qua, cho tới khi món cuối cùng xuất hiện, đảo Phương Văn.
Mức giá khởi điểm là ba trăm tỷ đồng, Thẩm An Nhiên lướt qua phần giới thiệu, là một miếng đất tốt, có diện tích lớn, bây giờ tiền đề phát triển hết sức
khách quan.
Đây là một miếng đất ở hòn đảo tư nhân, nằm ở rìa bờ biển, không khí tốt lành, nhưng mà rất khó đấu thầu một miếng đất như vậy để phát triển, cộng thêm giá cả xa xỉ, rất ít người đấu thầu.
Ánh mắt Lệ Đình phong rất tốt, biết mục đích anh tới lần này là vì miếng đất này, không ít người đấu giá cùng với anh, cuối cùng Lê Đình Phong đưa ra mức giá một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ.
Một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ, nghe tới con số này, Thẩm An Nhiên liền nhíu mày, với kinh nghiệm làm việc của cô mà nói, miếng đất này tuy rằng trước mắt phát triển khả quan đúng là miếng đất ngon, nhưng thật sự không đáng một nghìn năm trăm sáu mươi tỉ.
Không nói tới công trình này tốn sức tốn thời gian, chỗ này to nhưng mà không an toàn, miếng đất này có thể làm gì để kiểm lại vốn chứ.