Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời hửng sáng, ánh mặt trời bị bức màn dày nặng ngăn cản lại, chỉ có một chút ánh nắng tuyên từ khe hở tiến vào, trong nhà nửa sáng nửa tới, Thẩm An Nhiên tỉnh lại, quanh thân truyền đến một trận đau nhức, cô ngồi dậy rồi cố gắng làm quen với cơn đau nhức này sau đó mới chậm rãi đứng lên, đi tới tủ quần áo mở cửa tủ ra, gỡ một bộ đồ công sở từ nên trong xuống, mặc được một nửa bỗng nhiên phát hiện ở trong thùng rác có một hộp thuốc.

Cô đi tới để nhặt lên, đây còn không phải là thuốc tối hôm qua cô uống sao? Cô nhớ rõ sau khi uống xong mình đã để nó vào trong ngăn kéo rồi mà.

Bây giờ nó lại nằm ở trong thùng rác, không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do Lê Đình Phong ném vào.

Thẩm An Nhiên siết lấy hộp thuốc, hàm răng cắn chặt môi dưới, mãi đến khi cảm giác được cơn đau cô mới nhả ra.

Cô nhớ tới cơn ác mộng tối hôm qua, nhớ tới ánh mắt nhìn cô trong bóng đêm của Lệ Đình Phong, Thẩm An Nhiên bỗng cảm thấy sợ hãi.

Một khí lạnh tràn từ dưới lòng bàn chân lên tới tay khiến cô lạnh ngắt, cô ngồi xổm xuống mặt đất, bởi vì sợ hãi mà run bần bật lên.

Chỉ là cô đã hiểu quá rõ Lê Đình Phong là người như thế nào, cô sợ cơn ác mộng của cô sẽ trở thành sự thật, Lệ Đình Phong là một người bạc tình tới nỗi vô tình, anh ta không hề thích cô ở điểm nào mà chỉ có dục vọng muốn chiếm hữu thôi.

Giống như nắm một con chim ở trong lòng bàn tay vậy, có thể buông lỏng và siết chặt bất cứ lúc nào, cho dù cô có phi lên rất cao nhưng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, cô thì đang liều mạng giãy giụa mà Lệ Đình Phong thì chỉ đang chơi đùa.

Lê Đình Phong đã nắm quyền thế lâu năm, anh ta chỉ đơn giản là không thích thoát khỏi cảm giác được khống chế, cho nên đứa bé đối với anh ta mà nói cũng chỉ là một công cụ để khống chế cô thôi, đến nỗi sau khi sinh con xong thì để ai nuôi, tương lai sẽ thành cái dạng gì, tất cả những vấn đề này đều không nằm trong phạm vi suy xét của anh ta

Cô sợ, thật sự rất sợ.

Thẩm An Nhiên nghĩ đến một bộ phim mà mình đã từng xem qua, có một cô gái bị lừa bán vào trong núi, lúc mới đầu cô ấy còn nghĩ tới chuyện trốn, nhưng sau đó lại bị người ta ép buộc cho mang thai, sinh. con xong thì cũng đánh mất luôn ý định muốn chạy trốn.

Cho nên có đôi khi cầm tù tinh thần còn đáng sợ hơn cả việc cầm tù thân thể, một khi đã chấp nhận. số phận thì cho dù có cảnh cũng không thể nào phi ra ngoài.

Cô sợ cô sẽ trở thành một cô gái giống như nhân vật trong phim, nếu Lệ Đình Phong thật sự muốn.

cô có thai thì căn bản cô không còn năng lực để từ chối nữa.

Dường như đó là một cơn ác mộng của cô, bị nhốt ở trong nhà, không có cách nào mà chỉ có thể nhìn bụng mình đang lớn lên từng ngày...

Báo thức của điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Thẩm An Nhiên lau sạch hộp thuốc rồi lại để vào trong ngăn kéo.

Thẩm An Nhiên rất muốn ném hình ảnh cô sinh con ra khỏi đầu, nhưng càng muốn ném nó đi thì nó lại càng không ra, những hình ảnh đó càng ngày càng hiện ra rõ ràng hơn.

Bữa sáng Chu Thần Phù làm chính là trứng lòng đào, cô vẫn luôn ăn loại trứng này, mà khi dùng nĩa để chọc vỡ lòng đỏ ra xong thân thể cô bỗng dưng xuất hiện phản ứng, cô vội che miệng lại vọt vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Cô vẫn nôn ra máu như cũ, sợ bị Chu Thần Phù phát hiện ra nên Thẩm An Nhiên vừa xả nước vừa

phun nó đi.

Chu Thần Phù lại suy nghĩ nhiều, cho rằng Thẩm An Nhiên nôn là do mang thai.

Cô ấy đứng ở cửa nhà vệ sinh dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong, thấy tiếng phun nước rất mạnh thì không khỏi lo lắng, cô ấy đi rót một ly nước ấm, chờ Thẩm An Nhiên ra xong rồi lại bưng nó

qua.

“Cô Nhiên, cô uống chút nước ấm đi.”

Thẩm An Nhiên nôn xong có chút khó chịu, đôi tay cũng run lên, cô nhận ly nước rồi hắng giọng nói: “Cảm ơn”

Chu Thần Phù nhìn cô uống nước xong, hỏi: “Cô Nhiên, có phải cố có chuyện tốt rồi hay không?”

Thẩm An Nhiên nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy: “Chuyện tốt gì?”

Chu Thần Phù đôi trời” một tiếng: “Chính là mang thai đó ạ”

“Tôi không mang thai”

“Vậy sao cô lại nên lợi hại như thế vậy, chẳng lẽ là do bệnh dạ dày sao?” Chu Thần Phù nhìn sắc mặt Thẩm An Nhiên tái nhợt: “Không được, tôi phải gọi bác sĩ Giang tới đây một chuyến”

Chu Thần Phù là một người tính tình nôn nóng, một là do cô ấy thật sự lo lắng cho Thẩm An Nhiên, hai là do sợ lúc Lệ Đình Phong về sẽ đổ lên đầu có nên lập tức lấy điện thoại ra.

Thẩm An Nhiên duỗi tay đè cô ấy lại: “Không cần gọi đầu, tôi vẫn còn thuốc dạ dày”

“Chỉ là...”

Thẩm An Nhiên nói: “Tôi thật sự không có việc gì đâu, đều là bệnh cũ thôi, cô đừng nói cho Lệ Đình Phong là được.”

“Vì sao lại không thể nói cho tổng giám đốc Lệ ạ?” Chu Thần Phù không hiểu rõ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một đôi vợ chồng như thế này, nhà gần như xa, rõ ràng trong người khó chịu như vậy

nhưng vì sao lại không nói cho chồng mình biết? Chẳng lẽ cô ấy không muốn được người khác quan tâm tới sao?

“Chỉ là không muốn để anh ấy lo lắng thôi” Lời Thẩm An Nhiên bật thốt lên chính là một câu nói dối: “Chờ khi nào cô yêu đương vào rồi thì cô sẽ biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK