Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114: Anh từng là mạng sống của Thẩm An Nhiên 

Sau khi bác sĩ thôi miên cho Thẩm An Nhiên được một tuần, sau khi thôi miên Thẩm An Nhiên không còn bất kì kháng cự về tâm lý nào nữa. 

Bác sĩ tâm lý nói cái gì cô ấy trả lời cái đó, từ sự bình tĩnh lúc đầu rồi đến run rẩy sau cùng là khóc nghẹn ngào. 

Từng tảng đá đè nặng lên Thẩm An Nhiên đã được phá hủy từng tảng một, lộ ra vết thương mệt mỏi dưới lớp da, sâu tới xương và hư thối từ lâu. 

"Cô nói một chút về chuyện của cô và Lê Đình Phong đi." 

Sau khi nghe thấy ba chữ "Lệ Đình Phong" , vai cô ấy co rúm lại, giơ tay quàng qua bả vai mình, cô ấy cảm thấy sợ hãi với cái tên này, e ngại đến nỗi cả người run lên. 

Bác sĩ tâm lý nhanh chóng trấn an cô ấy: "Cô yên tâm, ở đây chỉ có tôi và cô, người khác không nghe thấy được." 

Không biết bác sĩ đã trấn an bao lâu, Thẩm An Nhiên mới mở rộng cửa lòng nói, run rẩy nói ra toàn bộ mọi chuyện từ cuộc gặp gỡ của cô ấy và Lê Đình Phong vào mười sáu năm trước cho tới tận bây giờ. 

Bác sĩ tâm lý nghe mà sợ hãi, trầm mặc thật lâu mới hồi phục tinh thần: "Tại sao cô phải cố chấp thích anh ấy đến thế, thích tròn mười sáu năm?" 

Mười sáu năm... Tròn mười sáu năm, không phải mười sáu ngày. 

Thẩm An Nhiên lắc đầu, con người hiện lên vẻ hốt hoảng, cô ấy mấp máy môi ấp úng nói: "Bởi vì không có ai đối xử tốt với tôi." 

Đều nói thích một người sẽ cam tâm tình nguyện bị coi thường, nhưng tình huống này của Thẩm An Nhiên không thể gọi là coi thường. 

Giống như chờ đợi hy vọng trong tuyệt vọng, chờ đợi một tia sáng trong bóng tối, mà Lệ Đình Phong chính là ánh sáng của Thẩm An Nhiên, anh ấy vô tình làm tắt nến nhưng lại thắp lên ánh sáng hoàng hôn trong đôi mắt của cô ấy. 

Đáng tiếc... Hiện tại ánh sáng đó càng ngày càng mờ. 

Đối với Thẩm An Nhiên bảy tuổi mà nói, Lê Đình Phong chính là cứu tinh của cô, nhưng không ngờ đối phương lại lướt qua cô trong nháy mắt, từ tràn đầy mong muốn đến tràn ngập tuyệt vọng, cô ấy tình nguyện để anh ấy chưa bao giờ cứu cô ấy. 

Lần thôi miên này kéo dài hai tiếng đồng hồ, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi tới chỗ Lê Đình Phong đang ngồi trên băng ghế. 

Lệ Đình Phong thấy ông đi ra, nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Cô ấy thế nào, có nói gì không?" 

"Có nói" Bác sĩ tâm lý liếc mắt nhìn Lê Đình Phong, trầm giọng nói: “Tình huống hiện tại của cô ấy không thể không liên quan tới anh, ở trong tim của cô ấy anh chính là mạng sống của cô ấy." 

Lệ Đình Phong chấn động, há mồm cắt đứt lời của bác sĩ: "Mạng của cô ấy?" 

Bác sĩ gật đầu, nghĩ tới những lời mà Thẩm An Nhiên vừa nói ở bên trong, tiếp tục nói: "Anh từng là vị cứu tinh kí thác hy vọng của cô ấy, nhưng sau khi kết hôn với anh, anh hết lần này tới lần khác tổn thương cô ấy, khiến cô ấy vô cùng thất vọng, sau khi đứa con trong bụng bị bóp chết, cô ấy cũng đã sụp đổ rồi" 

Lệ Đình Phong đã từng là mạng sống của Thẩm An Nhiên, hiện tại Thẩm An Nhiên đã đánh mất mạng sống của mình. 

"Tại sao có thể như vậy?" 

Bác sĩ tâm lý gật đầu nhíu mày: "Anh Lê, anh còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp nhau của anh và cô Nhiên hay không?" 

"Là sáu năm trước, trong một buổi tiệc tối" 

Bác sĩ tâm lý có chút ngoài ý muốn, bởi vì Lệ Đình Phong nói và Thẩm An Nhiên nói hoàn toàn khác nhau: "Cô Nhiên nói cô ấy đã quen anh từ mười sáu năm trước rồi, trước đây anh còn cứu cô ấy ở trong sân chơi" 

"Tôi cứu cô ấy?" Thẩm An Nhiên không chỉ một lần nói qua việc mười sáu năm trước bọn họ đã quen biết, nhưng trong trí nhớ của anh căn bản không hề có Thẩm An Nhiên. 

Loại tình huống cứu người này chắc chắn là kí ức vô cùng sâu sắc, nhưng anh hoàn toàn không có ấn tượng. 

Bác sĩ tâm lý cảm thấy kì quái: "Có phải do quá lâu rồi nên anh quên mất?" 

Lúc này Lê Đình Phong phủ nhận: "Không có khả năng, mười sáu năm trước tôi cũng đã mười tuổi, kí ức của tôi luôn tốt, những chuyện nhỏ nhặt của năm mười tuổi thôi đều nhớ nên không có khả 

năng quên mất chuyện này." 

Bác sĩ tâm lý bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy có thể là cô ấy nhận nhầm người..." 

Lời còn chưa nói hết ông liền nhìn thấy sắc mặt của Lệ Đình Phong trầm xuống. 

Nếu như trí nhớ của anh không sai, vậy chỉ có thể giải thích là Thẩm An Nhiên nhận nhầm người, vừa nghĩ tới Thẩm An Nhiên nhận nhầm anh thành ai đó nên mời kết hôn với anh, trong lòng anh dường như có một tảng đá đè lên. 

Lê Đình Phong nắm chặt nắm tay, nỗ lực để cho hô hấp của mình ổn định, mặc dù làm như vậy nhưng trái tim của anh vẫn đau nhói như bọ nhéo, cơn đau nhức theo máu truyền tới từng ngóc ngách trên cơ thể, ngay cả mặt cũng có chút vặn vẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK