Thời tiết phương nam một năm bốn mùa không có thay đổi gì lớn, thời gian mùa hạ và mùa đông dừng lại vô cùng ngắn ngủi. Lúc này nhìn thấy tia nắng mặt trời chiếu vào phòng, Thẩm An Nhiên mới bừng tỉnh cảm giác được sự chuyển mùa.
Lệ Đình Phong hai giờ đến bệnh viện, hỏi tiếp tần rồi đi thẳng đến phòng bệnh của cô. Sắc mặt anh không tốt lắm, hung thần ác sát giống như là muốn đánh người, những nhân viên y tế đi ngang qua đều cảnh giác nhìn anh nhưng lại không có cảm thấy không đúng chỗ nào.
Anh đá cửa bước vào, đôi mắt hung ác nham hiểm dừng lại trên người của Thẩm An Nhiên. Việc đầu tiên anh làm không phải là nhìn vết thương trên người cô mà đến xem cô có dấu hôn gì hôn.
Anh tiến lên nằm lấy cổ áo của Thẩm An Nhiên quan sát cần cổ và đôi môi cô, ảnh mặt trần trụi của anh giống như là nhìn một người vợ đang ngoại tình.
Thẩm An Nhiên làm sao không hiểu được tâm tư của anh, tùy ý để anh đánh giá. Ngoài mặt cô không thèm để ý nhưng bên trong cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cô cắn chặt môi, nhận thấy được Lê Đình Phong đã thả lỏng tay.
Thẩm An Nhiên nửa là trào phúng nói: “Kiểm tra sạch sẽ sao?”
Lệ Đình Phong buông cô ra nhìn ghế dựa phía sau, ngồi xuống nói: “Thẩm An Nhiên, tôi có nói với cô hay chưa, kêu cô ngoan ngoãn chờ tôi trở về?”
Cô phải ngoan tới mức nào? Ngoan ngoãn ở trên ban công chờ chết sao? Thẩm An Nhiên không nói ra tiếng.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong có chút không vui “Cô vào bệnh viện như thế nào?”
“Ngất xỉu, Tân Minh đưa tôi tới
“Mềm yếu, động một chút là ngất, không lẽ là cô mắc bệnh gì?” Câu này của anh vô cùng châm chọc, đâm vào lỗ tại khiến cô đau nhói.
Thẩm An Nhiên không thể chịu đựng nổi, càng nghĩ hai chữ này thì lòng cô càng cảm thấy khô khốc, giống như là có một ngọn lửa thiêu đốt trên ngực cô,
Lệ Đình Phong không để ý cô cho nên anh không hề hay biết tính nghiêm trọng của sự việc, anh căn bản không biết, mỗi một lần cô nôn ra máu thiêu tuổi thi của cô lại bị ngắn đi.
“Lệ Đình Phong, anh dùng còng tay khóa tôi lại trên ban công, anh có nghĩ tới còng tay sẽ ma sát cắt đứt tĩnh mạch trên tay tôi, tôi sẽ chết hay không?”
Tim Lệ Đình Phong giống như là bị thứ gì đó thiêu đốt, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không phải rất đau, nhưng kia cảm giác kia vẫn luôn nán lại trong lòng anh rất lâu không vứt đi được, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Khuôn mặt anh hơi trầm xuống.
Đôi mắt xám xịt của Thẩm An Nhiên nhìn thẳng Lệ Đình Phong, đây là người đàn ông mà cô đã yêu qua từng đất năm, cô không thể tưởng được bản thân cô yêu anh đến mức nào, dường như chỉ cần anh đối xử tốt với cô một chút thì cô sẽ nóng lòng móc tim của mình ra dâng cho anh.
Trên sách có nói, có trả giá sẽ nhận được báo đáp, nhưng cô đã trả giá nhiều năm như vậy, kết quả cô nhận được lại là ung thư dạ dày thời kì cuối, là từng lần bị anh giẫm đạp sỉ nhục, dùng còng tay khóa trên ban công, gió thổi mưa xối quỳ trên những mảnh thủy tinh sắc lạnh.
Tình cảm của cô giống như là một cái động không đáy, cho dù hiện tại cô đã từ bỏ nhưng nơi đó vẫn luôn trống rỗng.
Thẩm An Nhiên có chút thất thần, khàn giọng hỏi: “Tôi và Hạ Minh Nguyệt có nhóm máu tương đồng, nếu có một ngày tôi mất máu quá nhiều, anh có thể để cô ta hiến máu cho tôi một lần hay không?”
Để Hạ Minh Nguyệt hiến máu cho Thẩm An Nhiên, chuyện này Lê Đình Phong chưa từng nghĩ ngợi qua. Đặt hai người đặt ở cùng nhau người nào yếu ớt chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Cơ thể của Hạ Minh Nguyệt không tốt, mắc bệnh máu khó đông, nếu rút máu một lần thì phải mất bao lâu mới có thể bổ sung lại được?
Thẩm An Nhiên hỏi vấn đề không phải là đang tự rước lấy nhục sao? Cô có điểm nào tốt để so sánh với Hạ Minh Nguyệt? Để cô ta hiến máu cho CÔ?
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt của Lệ Đình Phong thì cô đã biết đối phương suy nghĩ cái gì, Thẩm An Nhiên tự giễu nói: “Lệ Đình Phong, trong mắt của anh tôi có phải sẽ vĩnh viễn sẽ không sinh bệnh, sức khỏe sẽ không xấu đi, sẽ không chết hay không? Anh xem tôi như một con búp bê không bao giờ hư hỏng, có thể tùy ý sử dụng hay sao?”
Đôi mắt của Thẩm An Nhiên thoáng qua nét đau thương, tự mình chuốc lấy khổ, cô thở hổn hển nén lại cơn đau ở ngực, giọng nói run rẩy tiếp tục nói: “Địa vị của tôi trong lòng anh, anh không cần phải nói tôi cũng biết, có cũng được không có cũng chẳng sao, tôi tự biết lấy mình. Nhưng nếu như có một ngày món đồ chơi trút xuống dục vọng của anh chết đi, anh có thể cảm thấy đáng tiếc chút nào không?”
“Giống như lần đó tôi bước vào phòng cấp cứu, anh có nghĩ tới tôi bước vào đó sẽ không ra được hay không? Ngươi có hay không nghĩ tới ngày đó bác sĩ đưa cho anh không phải là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch mà là giấy báo tử hay không?”