Phòng bao to như vậy, mấy người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da ngồi ở trên sô pha, mỗi người được một hai cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh.
Thẩm An Nhiên cũng có tiếng ở Sài Gòn, khi cô đi vào cảm giác ánh đèn ở trong phòng bao đều tối sầm đi vài phần khiến mấy cô gái đẹp đang tiếp khách trong kia trở nên bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Thẩm An Nhiên liếc mắt một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người đàn ông ngồi ở giữa, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao cô lại thấy giọng nói ở trong điện thoại nghe quen tai.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô tới sòng bạc ngầm, nhưng đối với bối cảnh ở đây thì cô cũng từng có hiểu biết, và cũng biết tên của người đã thành lập sòng bạc này là gì.
Trần Hâm Bằng tuỳ tiện vẫy vẫy tay với cô rồi nói: “Cô Nhiên, cô cứ ngồi tuỳ ý đi”
Lần này Thẩm An Nhiên tới đây chủ yếu là để mang Thẩm An Phú đi, nhưng đã ngó một vòng cũng chưa thấy Thẩm An Phú đâu, cô đứng yên không nhúc nhích hỏi: “Thẩm An Phú đâu?”
“Đi, dẫn người tới đây.” Trần Hâm Bằng phân phó cho người bên cạnh.
Phục vụ đưa rượu mới vào xong thì đi ra ngoài, cửa không đóng, Thẩm An Nhiên đứng ở giữa phòng bao, đối mặt với ánh mắt xa lạ của mọi người cô cũng không sợ hãi chút nào mà vẫn bình thản ung dung.
Sau một lúc lâu, cô nghe được bên ngoài có tiếng động truyền đến, vệ sĩ trực tiếp đạp Thẩm An Phú vào trong.
Thẩm An Phú bị quăng ngã xuống, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng và buộc chặt vào nên không thể động đậy, gương mặt và ánh mắt hoảng loạn nhìn nhìn khắp nơi, lúc nhìn thấy Thẩm An Nhiên xong thì ánh mắt anh ta sáng ngời, đầu gối cọ cọ bò về phía trước tới bên chân Thẩm An Nhiên: “An Nhiên, mau
dẫn anh đi đi”
Thẩm An Nhiên nhíu mi, trong ánh mắt có một chút phiền chán, cô lấy từ trong túi ra một tấm thẻ: “Trong tấm thẻ này có mười ba tỷ rưỡi, còn mười sáu tỷ rưỡi thì kéo dài thời hạn”
Trần Hâm Bằng nhướng mày có chút ngoài ý muốn, từ trước đến nay ông ta là một người thích làm việc sảng khoái, nhưng sảng khoái và lưu loát giống như Thẩm An Nhiên, ngay cả một câu cũng không hỏi liền trực tiếp đưa tiền ra thì quả thật là hiếm thấy.
Trần Hâm Bằng ngậm điếu thuốc ở trong miệng, đôi mắt hơi híp: “Thật không tin cô Nhiên lại tin tưởng tôi như vậy.”
“Những người khác nợ cả ba chục tỷ thì có lẽ tôi còn phải suy nghĩ một chút xem vấn đề ở chỗ nào, nhưng mà đây là anh ta” Thẩm An Nhiên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thẩm An Phủ trên mặt đất một cái: “Anh ta thua mấy chục tỷ là chuyện bình thường, tôi cũng tin là ông chủ Bằng sẽ không lừa tôi”
Trần Hâm Bằng búng búng tàn thuốc, liếc mắt một cái với tên cấp dưới ý bảo nhận lấy thẻ trong tay của Thẩm An Nhiên rồi dùng máy đếm kiểm tra tiền đi.
“Đúng là mười ba tỷ rưỡi, không sai”
Trần Hâm Bằng: “Còn mười sáu tỷ rưỡi nữa, Cô Nhiên định khi nào thì trả?”
Ngay từ đầu bọn họ đã hẹn ở trong điện thoại là một tuần, đối với Thẩm An Nhiên mà nói căn bản là không có khả năng trả hết được.
Thẩm An Nhiên ăn ngay nói thật: “Một tuần quá gấp, tôi không lấy được ở đâu ra nhiều tiền như vậy, một tháng cho thoải mái có được không?”
“Một tháng thì cũng được, nhưng tiền lãi thì sẽ tăng dần, tôi cũng không thu của cô nhiều, đến lúc đó lại đưa tôi hai mươi mốt tỉ là được.”
Để nguyên chỉ có hơn mười sáu tỉ nhưng một tháng lại lấy lãi lên tới tận bốn tỷ rưỡi, cho dù là vay nặng lãi thì cũng không có cách nào tăng nhanh như vậy, xem ra đây là muốn ăn thêm của cô.
“Cô Nhiên không thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?” Trên mặt Trần Hâm Bằng hiện ra một tia ác.
Thẩm An Nhiên như đóng đinh tại chỗ, đồng tử co rụt lại.
“Nếu không trả được thì sao?
“Ngồi tù và mất tay giống như lúc trước tôi đã nói trong lúc gọi điện thoại” Với số tiền như vậy đã đủ để khiến Thẩm An Phú ngồi tù mấy năm rồi.
Trần Hâm Bằng cũng không phải là một người tốt đẹp gì, đến lúc đó đưa Thẩm An Phú vào tù xong ông ta lại sắp xếp vài người để chăm sóc" Thẩm An Phú, nếu Thẩm An Phú có chết ngoài ý muốn thì cũng không thể nào biết được.
Thẩm An Nhiên hơi hơi siết chặt tay, mặt trầm xuống nhìn một đám người xung quanh đang xem náo nhiệt.
Một lát sau cô nhẹ nhàng cười, đứng ở trước mặt Thẩm An Phú mà đột nhiên nhấc chân đạp một
phát vào giữa bụng anh ta!
Một cú đạp này của Thẩm An Nhiên dùng đủ lực, Thẩm An Phú đau tới nỗi cuộn tròn lại thành một
cục rồi run rẩy trên mặt đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu đau.
Ai cũng không đoán trước được hành động này của Thẩm An Nhiên.
Đôi mắt chim ưng của Trần Hâm Bằng mang theo một chút ý tìm tòi nghiên cứu, ý cười dừng ở bên môi.
“Nói thật trừ quan hệ huyết thống ra thì tôi và anh ta chả có chút tình cảm nào cả, nếu ông chủ Bằng muốn dùng anh ta để uy hiếp tôi thì sợ là ông đã nghĩ nhiều rồi, nếu cho tôi một tháng để trả hết ba mươi tỷ thì chi bằng không bàn nữa”
Giao tiếp với loại người như Trần Hâm Bằng thì chỉ có thể ác liệt hơn cả ông ta thôi, chiếm tiện nghi
thì cũng không có khả năng bị ông ta chiếm, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Trần Hâm Bằng hỏi: “Nếu anh em hai người không có tình cảm gì vậy tại sao hôm nay cô lại tới đây?”.
Chân Thẩm An Nhiên vẫn còn đạp trên người Thẩm An Phú, nghe vậy cô cười một chút, sau đó dường như không thể nề hà mà thở dài: “Ba mươi tỷ đó coi như mua đứt tình anh em, nhưng nếu vượt qua khỏi phạm vi năng lực thừa nhận của tôi thì chuyện anh ta sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi cũng không thể vì cứu anh ta mà làm tất cả đúng không? Hơn nữa, anh ta thật sự không đáng giá ba mươi tỷ.”