Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87: Lệ Đình Phong hận nhất là phản bội

Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy bàn tay bà ta đang nằm lấy cổ tay cô, sắc mặt hờn giận không rõ lý do: “Thẩm An Nhiên đang mang đứa con hoang trong bụng, vì sao lại không thể nói cho Đình Phong?”

Lệ Đình Phong hận nhất chính là bị phản bội, nếu anh biết Thẩm An Nhiên đang mang thai đứa con của người khác, thể thì… Đôi mắt Hạ minh Nguyệt bỗng nhiên trừng lớn, ánh mắt đục ngầu giống như một con rắn độc đang ẩn nấp mai phục trong lá cây.

Thím Vương nói: “Cô Hạ, làm sao cô có thể chứng minh là Thẩm An Nhiên đang mang đứa con hoang trong bụng?”

“Cái này…” Hạ Minh Nguyệt cứng miệng không nói được; “Cô ta lừa gạt Đình Phong không nói với anh ấy.

Nếu như cô ta mà mang thai đứa nhỏ nhất định sẽ nóng lòng không thể chờ đợi được nói cho Lệ Đình Phong biết, làm sao có thể cần thận giấu giếm như vậy được, chắc chắn là sợ bị người khác phát hiện nên mới như thế.

Hành vi của Thẩm An Nhiên chính là là hành động điển hình của việc có tật giật mình.

“Cô Hạ, thứ cô vừa nói không thể chứng minh cái gì cả, ngộ ngỡ cô ta là vì lo lắng sinh non nên mới không muốn nói với tổng giám đốc Lệ thì sao? Cô mà liều lĩnh gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lê, không chừng còn hợp ý cô ta”

Hạ Minh Nguyệt chìm trong suy nghĩ, cô ta cũng bắt đầu dần tỉnh táo lại.

“Vậy tôi nên làm gì bây giờ?” Cô không thể nào chịu đựng được chuyện Thẩm An Nhiên mang thai đứa nhỏ của Lệ Đình Phong, chỉ cần nghĩ tới chuyện sau này sẽ sinh hạ đứa con của anh là cô ta lại nổi điên lên!

Hiện tại cô ta đối phó với một người còn cảm thấy khó khăn, nếu có thêm một đứa trẻ nữa, vậy chẳng phải là cả đời này cô ta không thể nào được đứng bên người Lệ Đình Phong sao?

Thím Vương nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt đang dần lấy lại lý trí, bà ta buông tay cô ta ra, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thật ra tôi có một chủ ý này, vừa có thể khiến cô ta sinh non, vừa có khả năng khiến tổng giám đốc Lệ có khúc mắc với cô ta, nhưng mà đành phải để cô Hạ nhẫn nhịn một chút…

“Là cái gì?”

“Không phải là hôm nay tổng giám đốc Lê nói với cô là giữa trưa sẽ về sao, cô cứ…” Thím Vương ghé sát đến bên tai của Hạ Minh Nguyệt, hạ thấp giọng nói nhỏ.

Ảnh mắt Hạ Minh Nguyệt dần lạnh hẳn xuống, cô ta cần cắn môi dưới, cơn đau đớn khiến cô ta bình tĩnh để suy nghĩ, đợi đến khi thím Vương nói xong thì cô ta cũng đã lập tức đưa ra quyết định.

Thẩm An Nhiên đang ở ngoài sân đọc sách, thời kỳ đầu mang thai sẽ cảm thấy thèm ngủ buồn nôn, nhưng cô không có những biểu hiện nào khác ngoại trừ việc buồn ngủ mệt mỏi rã rời cả.

Ảnh nắng ấm áp ôm lấy người cô khiến cô cảm thấy muốn ngủ, cô tìm một tư thế thoải mái nằm ở trên xích đu, đôi mắt khẽ nhằm hờ, bàn tay đặt nhẹ lên trên bụng.

Bỗng nhiên bụng cô bỗng động đậy, trong nháy mắt cô bừng tỉnh, cô mới chỉ mang thai được có sáu tuần, không thể nào xuất hiện tình huống thai đạp được.

Nhưng cảm giác vừa rồi, thật sự rất giống với cảm giác đứa nhỏ đá cô, cô sờ sờ, tim càng đập nhanh hơn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ

Thẩm An Nhiên nhìn đồng hồ, vừa qua mười một giờ. Cô dự định sẽ ăn cơm ở bên ngoài xong thì đi thăm cô nhi viện luôn, mang về những món quà mà đám trẻ tặng cô, cũng đồng thời đi thăm Bạch Hải Châu.

Cô đã nói là sẽ mua đồ ăn cho Bạch Hải Châu, nhưng mà cô lại không biết cậu ta thích ăn cái gì, cuối cùng thì mua cái gì mới tốt đây?

Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Bạch Hải Châu cầm lấy túi bánh bích quy của cô rồi ăn sạch sành sanh, bất giác cô cong khóe miệng, trong lòng đã có ý định.

Thẩm An Nhiên duỗi nửa người trên đang cứng ngắc, vỗ vỗ mấy cái lá rụng ở trên bờ vai, cầm cuốn sách đi vào trong biệt thự.

Thẩm An Nhiên vừa mới lên trên lầu thay một bộ váy liền áo, đeo bộ trang sức trang nhã, chải lại mái tóc dài buộc sau đầu, đôi môi như cánh hoa trời ban đã mang màu hồng không cần phải tôi thêm son, chỉ cần thoa một chút son bóng là được.

Cô lo lắng sẽ lại xuất hiện tình huống giống như lần trước, Thẩm An Nhiên lấy mấy viên thuốc từ trong hộp ra bỏ vào trong túi, lúc này cô mới lấy chìa khóa đi ra bên ngoài.

Cô vừa đi ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt đang đứng ở chỗ cầu thang, nhìn dáng vẻ kia thì chắc chắn là đang đứng chờ cô

Hiện tại Thẩm An Nhiên nhìn thấy cô ta thì chỉ muốn đi đường vòng, một ánh mắt cũng không muốn dừng ở trên người cô ta.

Kết quả Hạ Minh Nguyệt lại đứng ở cầu thang ngăn cản đường đi của cô: “Thẩm An Nhiên, gần đây sao cô lại hay buồn nôn như vậy nhỉ?”

Thẩm An Nhiên nâng tầm mắt lên lạnh lùng nhìn: “Liên quan mẹ gì tới cô.”

Ánh mắt của Hạ Minh Nguyệt còn ẩn chứa một cảm xúc kỳ lạ nào đó, cô ta nhìn bụng của Thẩm An Nhiên, dịu dàng nói: “Tôi chỉ là đang quan tâm cô một chút, nhìn thấy cô khổ sở như vậy có muốn tôi tìm bác sĩ cho cô không? Ngộ nhỡ là mang thai thì sao?”

Thẩm An Nhiên không biết những lời cô ta vừa nói là vô tình hay cố ý, dù sau sau khi cô nghe xong thì lưng tê rần, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Tránh ra.”

Hạ Minh Nguyệt không tránh, ngược lại còn tiến lại gần áp sát vào Thẩm An Nhiên, ảnh mắt cô ta cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, vừa rồi Thẩm An Nhiên hơi cứng người lại, dù rất nhỏ nhưng không thể nào thoát khỏi hai mắt cô ta.

Lo lắng như vậy sao? Hạ Minh Nguyệt càng thêm chắc chắn đứa con mà Thấm An Nhiên đang mang trong bụng không phải là của Lê Đình Phong.

Nhưng mà dù có giữ lại hay phá bỏ đứa trẻ này, thì nó nhất định cũng phải trở thành đá kê chân cho Hạ Minh Nguyệt cô ta.

“Thẩm An Nhiên, tôi nói làm sao có lại có thể ti tiện như vậy? Tôi cũng đã nói hết với cô việc bố cô chết như thế nào, nhưng bây giờ cô còn ở cùng với lại kẻ thù giết bố mình nữa cơ đấy!”

Những lời này đột nhiên thay đổi quá nhanh, khiến cho Thẩm An Nhiên có phần không kịp phản ứng lại. Cô ta đột ngột thay đổi thái độ như vậy chắc chắn là có điều kỳ lạ, cô không thể không đề phòng Hạ Minh Nguyệt.

“Kẻ thù giết bố? Cô là đang nói tới Lệ Đình Phong sao?” Thẩm An Nhiên cười cười, vẻ mặt không hề để ý nói: “Chỉ bằng một hai câu nói của cô, tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng một đứa tình nhân như cô mà không đi tin chồng của mình chứ? Hạ Minh Nguyệt, vốn dĩ lúc trước tôi còn muốn tác thành cho cô và Lệ Đình Phong. Nhưng hiện tại xem ra, tuy rằng tôi chiếm vị trí này không lấy được thứ gì tốt, nhưng mà để cô cảm thấy chướng mắt thì cũng rất là vui vẻ rồi. Chỉ cần một ngày tôi còn ở vị trí cao hơn cô thì cô vĩnh viễn chỉ là một kẻ thứ ba không thể nào đi ra ngoài ánh sáng”

Vẻ mặt giả tạo của Hạ Minh Nguyệt rạn nứt, cô ta hung ác trừng mắt nhìn Thẩm An Nhiên, bàn tay đặt ở hai bên hông nằm vào thật chặt: “Cô…”

Thẩm An Nhiên công cánh môi dưới, lộ ra một nụ cười khiêu khích đạt tiêu chuẩn: “Tôi cái gì mà tôi, cô không phục thì đi tự sát đi, nhưng mà tôi cũng phải báo trước với cô, đừng có mà cắt vào cái cổ tay nhỏ kia, khi cô mất nhiều máu thì tôi tuyệt đối không dâng tặng cho cô một giọt máu nào đâu, đến lúc đó cô có chết cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Bây giờ cô vẫn nên ngoan ngoãn tiếp tục duy trì dáng vẻ này đi, tôi thoải mái thì cô còn có thể tiếp tục làm một tình nhân có thể ra ngoài gặp người ta ở chỗ này, còn nếu tôi mất hứng, đừng có trách tôi vạch trần chuyện bốn năm trước đây.”

Bốn năm trước, cô cần một trăm năm mươi tỷ đến đưa cho Hạ Minh Nguyệt để cô ta lựa chọn, nhưng bề ngoài Hạ Minh Nguyệt cầm tiền rời đi nhưng sau đó lại ngụy tạo một vụ tai nạn xe cộ nhằm vu oan cho Thẩm An Nhiên.

Không nghĩ tới tai nạn xe cộ giả mạo lại biến thành tai nạn xe cộ thật, Hạ Minh Nguyệt bị mất nhiều máu lâm vào tình trạng nguy hiểm. Lệ Đình Phong cầu xin cô hiến máu cho Hạ Minh Nguyệt, còn nói điều kiện gì anh cũng đồng ý, vì thế cô thuận theo tình tế đưa ra yêu cầu kết hôn.

Sau khi hai người đã nhận giấy chứng nhận kết hôn thì Hạ Minh Nguyệt còn nằm hôn mê trong bệnh viện, nhưng cô vẫn có cảm giác chuyện này kỳ lạ nên đi kiểm tra lại, không nghĩ tới thật sự tìm thấy manh mối, nằm được nhược điểm của Hạ Minh Nguyệt.

Chỉ có thể nói rằng, kết quả của ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của Hạ Minh Nguyệt, thông minh bị thông minh hại.

Hạ Minh Nguyệt vừa được như ý đã quên chuyện này, hiện tại nghe thấy Thấm An Nhiên dùng một câu nhắc nhở, sắc mặt đang tức giận trong nháy mắt trở nên sợ hãi, mặt cô ta trắng bệch, thần thể bị buộc lùi lại đằng sau từng bước, bộ dáng kia giống như một con thỏ bị người ta nhìn vào chăm chằm.

Thẩm An Nhiên mang thai, vốn dĩ cảm xúc đã nóng như lửa cháy, Hạ Minh Nguyệt còn không biết tìm chỗ tránh đi lại còn xông lên đâm vào.

Cô nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Minh Nguyệt thì cười lạnh lùng, vừa châm biếm nói: “Hạ Minh Nguyệt, tới lúc này rồi chắc cô cũng hiểu rõ ràng, không phải tôi luyến tiếc Lệ Đình Vũ, mà là Lê Đình Vũ không chịu thả tôi ra, anh ta không muốn ly hôn thì dù tôi có sử dụng hết sức lực mình cũng vô dụng mà thôi, đúng rồi, lúc trước anh ta còn giải thích với tôi, anh ta và cô chưa bao giờ phát sinh quan hệ, xem ra sức quyến rũ của cô cũng không mạnh lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK