Chương 105: Bộ mặt ghê tởm của Hạ Minh Nguyệt
“Thẩm An Nhiên, cô cứ làm cho tốt cái công cụ sinh sản không ngừng sinh con đi, cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nuôi nấng tốt con của cô, tuyệt đối sẽ không làm cho nó gãy một cái tay hay què một cái chân, tôi sẽ để cho nó sống tốt như mẹ của mình vậy, sống không bằng chết”
Sau khi nghe đoạn lời nói này, khuôn mặt đẹp trai của Lệ Đình Phong bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt mở to, sau đó bắt đầu nứt ra từng mảnh nhỏ.
Hạ Minh Nguyệt vẫn nắm lấy cánh tay của Lệ Đinh Phong như cũ, nhưng ở giữa đã không còn nắm chặt như vậy, sự lạnh lẽo sinh ra ở tận đáy lòng lập tức lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể cô ta, ngay cả ngón chân cũng co quắp vì lạnh lẽo, bắp chân cũng không ngăn được mà quay cuồng.
“Không phải như vậy... Đình Phong.”
Sau một hồi lâu, Lệ Đình Phong mới cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt không có một chút ý cười, từ trên người anh phát ra một lực uy hiếp khiến Hạ Minh Nguyệt không thể ngăn được sự sợ hãi.
Trong đầu Hạ Minh Nguyệt chỉ hiện ra hai chữ: Xong rồi.
“Vậy cái đó là cái gì?” Khóe miệng của Lê Đình Phong nở một nụ cười, nhưng ý cười đó lại không có trong đáy mắt. Anh hoàn toàn không ngờ, sau khi mình rời đi thì Hạ Minh Nguyệt lại nói
những lời này với Thẩm An Nhiên, mỗi một câu mỗi một chữ đều giống như kim châm.
Anh nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu: “Minh Nguyệt”
Hạ Minh Nguyệt bỗng dưng buông tay, cô ta nhịn không được mà lùi về phía sau, nhìn sự dữ tợn dọa người ta đến mức đổ mồ hôi lạnh đang dần dần xuất hiện ở trên mặt Lệ Đình Phong, rõ ràng đối phương không nói một chữ nào nhưng lại dọa cô ta toát mồ hôi lạnh.
Cô ta sợ hãi, sợ hãi người đàn ông mà cô ta đã quen biết mười mấy năm này.
Tô Thanh Kiều lặng lẽ nhìn một màn trước mặt, xem ra đoạn video đó không cần phải phát nữa.
“Minh Nguyệt, anh cho em một cơ hội để giải thích”
Hạ Minh Nguyệt ngẩn ra, cô ta còn chưa nói gì thì nước mắt đã chảy ra, giống như những hạt mưa đọng trên hoa lê, giọng điệu cầu xin: “Những lời em nói với Thẩm An Nhiên cũng không phải là những gì em nghĩ trong lòng, em chỉ là ghen tị, ghen tị cô ta cướp anh đi nhiều năm như vậy, em không có suy nghĩ phải làm gì cô ta... Đình Phong, anh phải tin tưởng em, anh biết đó, ngày thường em không phải là cái bộ dạng này”
Tô Thanh Kiều cầm điện thoại di động, cười nói một cách mỉa mai: “Cho nên cô nói những lời này là vì cô ý chọc giận Thẩm An Nhiên, rồi lại nói dối là cô ấy muốn giết cô.”
“Cô câm miệng!” Nước mắt Hạ Minh Nguyệt càng rơi dữ dội
hơn.
Lệ Đình Phong nhìn nước mắt ở trên mặt cô ta, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, nội tâm thờ ơ.
Tô Thanh Kiều xoay điện thoại di động, chuyển màn hình di động về phía Lê Đình Phong, trong video Thẩm An Nhiên đang cố gắng ngồi dậy từ trên giường nhưng lại bị ngã xuống đất.
Sau đó Hạ Minh Nguyệt đã lùi lại một bước và rõ ràng có thể né tránh, nhưng lại cố ý để cho Thẩm An Nhiên đè lên chân mình, cô ta thậm chí còn lén đá Thẩm An Nhiên một cái, và chính là khoảnh khắc đó, cô ta đã kéo kim tiêm truyền dịch trên cánh tay Thẩm An Nhiên xuống.
Hình ảnh quả thật rất rõ ràng, rõ đến mức có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hạ Minh Nguyệt và màu đỏ chói mắt trên cánh tay của Thẩm An Nhiên.
Tô Thanh Kiều nói: “Anh còn tin cô ta sao?”
Hạ Minh Nguyệt không dám nhìn khuôn mặt giữ tợn của mình ở trong video, cô ta khóc lóc mà nói: “Đình Phong, anh đừng để hình ảnh bên ngoài làm mê muội, tất cả các cảnh trong video đều bị đặt sai vị trí”
Tô Thanh Kiều cau mày, người phụ nữ này thật đúng là biết nói dối và giải thay đổi sự việc, cái gì cô ta cũng dám nói.
“Lời nói không phải là những lời trong lòng cô, video bị đặt sai vị trí, việc tốt đều bị cô chiếm, Thẩm An Nhiên xứng đáng bị bắt nạt như một con ngốc đúng không?” Nụ cười giả tạo ở trên mặt Tô Thanh Kiều đều đã biến mất, khuôn mặt trẻ con trở nên lạnh bằng: “Đừng tưởng rằng không có nhà họ Thẩm thì các người có thể tùy ý bắt nạt cô ấy, Hạ Minh Nguyệt cô cứ chờ thư của luật sư đi” .
Nói xong, Tô Thanh Kiều cất điện thoại lại vào áo blouse trắng, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh, bệnh viện có rất nhiều việc, cô ấy không có thời gian lãng phí để xem cô nàng thảo mai này diễn kịch. Đã đến nước này, những lời nên nói cô ấy cũng đã nói, trừ khi đầu óc Lê Đình Phong có vấn đề mới có thể tiếp tục tin những lời của Hạ Minh Nguyệt.
Trong toàn bộ quá trình, Lệ Đình Phong vẫn không nói một lời, im lặng giống như không tồn tại.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Kiều rời đi, hai mắt của Hạ Minh Nguyệt đỏ ngầu, cô ta đứng trước mặt anh, khóc lóc nói: “Đình Phong, có phải anh tin những lời cô ta nói không?”
“Anh không phải tin những lời cô ấy nói, mà anh tin tưởng lỗ tai và đôi mắt của mình”
“Nhưng có đôi khi lỗ tai và đôi mắt cũng sẽ gạt anh” Hạ Minh Nguyệt nâng cao giọng, hai mắt đỏ hoe: “Đình Phong, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể tin tưởng vào một đoạn video của một nữ bác sĩ mà anh chỉ mới gặp hôm nay? Anh biết em là ai mà, em sẽ không lừa gạt anh...”
“Thật ra em đã nhắc nhở anh một điều, đôi mắt và lỗ tai cũng có thể lừa gạt chúng ta”
Giữa mày của Hạ Minh Nguyệt còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy Lê Đình Phong cúi người bóp chặt cằm dưới của cô ta, lực này giống như muốn bóp nát xương của cô ta.
“Em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi? Hạ Minh Nguyệt”