Mục lục
Nháp : Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lệ Đình Phong em không thể cam đoan cái gì với anh, nhưng chỉ muốn để nhà họ Tần cùng chúng ta hợp tác, em có thể cam đoan phí tổn thất hàng hóa đến thấp nhất, lợi nhuận nâng đến cao nhất! Nhà họ Tần cùng nhà họ Thẩm hợp tác nhiều năm nên em hiểu biết phẩm chất của bọn họ" Thẩm An Nhiên nhìn anh, giọng điệu không gấp không khó chịu, đem từng lời nói nói thật nghiêm túc, cũng thật sự rất...nhẹ nhàng.

"Lợi nhuận có thể tăng lên bao nhiêu?"

"Trên cơ sở vẫn có tăng mười phần trăm." Lợi nhuận này tương đối cao, tuyệt đối là hai bên cùng có lợi.

Thẩm An Nhiên chau mày bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng.

Lệ Đình Phong một khi quyết định sẽ không dễ thay đổi, trong lòng Thẩm An Nhiên không rõ, thậm chí lo lắng chỉ cần tâm trạng anh không vui thì mọi nỗ lực của cô đều đổ sông đổ biển.

Lệ Đình Phong liếc nhìn tài liệu trong tay cô, tài liệu này rất chi tiết, anh đang lái xe nên không thể mạo hiểm phân tâm.

"Trở về rồi xem, mặt khác anh cần một bản báo cáo đầy đủ liên quan đến nhà họ Tần."

Thẩm An Nhiên giật mình: "Anh đồng ý rồi?"

Lệ Đình Phong chau mày: "Câu nào của anh nói đồng ý?"

Thẩm An Nhiên rũ vai xuống, mặt mày nhăn nhó, giống như một quả bóng xẹp, cô thầm nghĩ, trong lòng cô nghĩ quả nhiên Lệ Đình Phong sẽ không dễ dàng đồng ý, ai ngờ câu tiếp theo của anh.

"Anh còn phải suy xét lời em nói có đúng hay không, chỉ cần nhà họ Tần lấy ra một phương án giống

như vậy, anh sẽ đồng ý cho bọn họ tham gia"

Thẩm An Nhiên nở ra nụ cười: "Em hiểu rồi"

Trong việc kinh doanh, Lệ Đình Phong chỉ nhìn kết quả, xem nhà họ Tần có năng lực này hay không.

Thẩm An Nhiên đem văn kiện sắp xếp lại vào túi, sau đó cầm lấy ly cháo bên cạnh tiếp tục uống.

"Nguội rồi đừng uống nữa." Tay Lê Đình Phong điều khiển vô lăng, liếc nhìn cô.

Thẩm An Nhiên cũng vào lúc ăn uống sẽ ngoan một chút, giống như con chuột nhỏ, hai má phồng lên, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng lại có chút ngây thơ.

"Không nguội" Thẩm An Nhiên tiếp tục ăn, đi được nửa đường đã ăn xong ly cháo, cô lấy khăn giấy ra lau miệng nhưng không khống chế được nấc không ngừng.

Tiếng ở nhẹ nhàng, nhưng trong xe yên lặng nên âm thanh căng đặc biệt rõ ràng, Thẩm An Nhiên có chút xấu hổ, chuyển tầm mắt dời đến ngoài cửa sổ.

Lệ Đình Phong cong môi.

Thẩm An Nhiên đã ăn no rồi, về nhà liền đến phòng làm việc tiếp tục công việc, Chu Thần Phù đem đồ ăn bưng đến, trong phòng khách chỉ có một mình Lê Đình Phong.

"Tổng giám đốc Phong, bà chủ đầu?" ở trước mặt Lệ Đình Phong, Chu Thần Phù đa số gọi Thẩm An. Nhiên là bà chủ.

"Đang bận làm việc, không cần kêu cô ấy, cô ấy đã ăn xong rồi."

Chu Thần Phù có tài nấu ăn rất ngon, mấy ngày nay bà đặc biệt tìm các đầu bếp học tập, tay nghề tiến bộ rất nhiều.

Lệ Đình Phong ăn vài miếng đồ ăn rồi nói: "Hâm nóng chao một chút, cô ấy nửa đêm có thể sẽ đói."

Chu Thần Phù vâng một tiếng.

Thẩm An Nhiên đem văn kiện còn có một USB đặt trên bàn trong phòng ngủ, Lệ Đình Phong vừa đi vào liền thấy được.

Anh nhặt lên cẩn thận lật xem, trên xe vội vàng liếc mắt một cái, hiện tại nghiêm túc nhìn phát hiện văn kiện làm vô cùng tỉ mỉ, Thẩm An Nhiên ở thương giới thương nhân cũng là nhân tài, rất có năng lực.

Trước kia Lệ Đình Phong cũng chỉ là nghe nói, lần này coi như là đã biết được người phụ nữ này không đơn giản.

Lệ Đình Phong cầm USB cắm vào máy tính, đây là sơ đồ báo cáo sơ bộ và phân tích về việc hợp tác với nhà họ Tần.

Lệ Đình Phong xem xong văn kiện đã gần chín giờ, Thẩm An Nhiên vẫn chưa trở về, anh tắm rửa rồi ra phòng ngủ, phòng làm việc cách đó không xa, liếc mắt nhìn chỉ có phòng làm việc còn sáng đèn.

Anh bỗng nhiên có chút hối hận để cho Thẩm An Nhiên đến tập đoàn Đại Phong làm việc, bây giờ vẫn còn tăng ca, làm gì còn thời gian dư thừa ở bên cạnh anh.

Lệ Đình Phong xuống lầu bưng theo một bát cháo nhỏ đi đến gõ cửa phòng làm việc.

Thẩm An Nhiên toàn thân nhập tâm làm việc, đến nỗi quên mất thời gian, cô không giống như Lệ Đình Phong, làm việc phải dùng hai trăm phần trăm nổ lực, vì vậy đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nên giật mình.

Lệ Đình Phong gõ cửa, không ai đáp lại, sau khi dừng lại ba giây, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tay Thẩm An Nhiên vẫn đặt trên bàn phím, tầm mắt chuyển qua đây, khi cô làm việc sẽ mang kính chống ánh sáng xanh để bảo vệ mắt.

Gọng bạc khiến đôi mắt vốn lạnh lùng căng thêm nghiêm nghị.

Lệ Đình Phong vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm An Nhiên như vậy, cảm thấy thật ngạc nhiên.

Anh đem bát cháo đến trước mặt cô, giọng điệu mang theo khẩu khí ra lệnh nói: "Nhanh uống hết cháo rồi đi ngủ."

Thẩm An Nhiên lạnh nhạt liếc mắt một cái: "Em không đói bụng, chờ em làm xong sẽ đi rửa mặt, anh ngủ trước đi."

Cô cũng không mặt dày cho rằng Lệ Đình Phong sẽ đợi cô cùng nhau đi ngủ, cô đem hết lực chú ý đặt vào máy tính, ngón tay mảnh mai lướt trên bàn phím.

Đôi tay của Thẩm An Nhiên là đôi tay đẹp nhất mà Lệ Đình Phong từng gặp, thon dài, đầu ngón tay mang theo màu hồng nhạt, bàn tay như vậy rất thích hợp luyện nhạc cụ, anh nhớ rõ cô hình như có luyện đàn.

Thẩm An Nhiên rất nhanh lại tiếp tục cắm đầu vào làm việc, tiếp tục nhìn vào máy tính.

Lệ Đình Phong cũng là một người từng tăng ca, anh biết con người ta vừa nhập tâm vào công việc, miệng nói lập tức xong là khoảng vài giờ đồng hồ, công việc chính là bạn mãi không xong.

Lệ Đình Phong nhíu mày, gõ xuống bàn thật mạnh, ngữ khí nghiêm túc: "Bỏ xuống, đừng để anh lặp lại lần thứ hai."

Thẩm An Nhiên như đóng đinh ở trên ghế, giọng điệu áp bức của Lê Đình Phong có sức răn đe nhất định với cô, cô dừng một chút, dứt khoát cầm chuột ấn lưu, sau đó tắt máy tính, ngoan ngoãn cầm bát cháo lên.

Thẩm An Nhiên lúc không ăn còn cảm thấy không đói, hiện tại nháy mắt cảm giác được đói, sau khi ăn một bát đã bắt đầu no, đợi lát nữa còn phải uống thuốc.

"Được rồi."

Lệ Đình Phong hài lòng gật đầu, xoa đầu cô để khen thưởng, động tác thật sự vô cùng thân thiết, nhưng Thẩm An Nhiên cảm thấy anh sờ đầu cô như một chú chó, khiến cô cảm thấy không được tôn trọng.

Thẩm An Nhiên nghiêng đầu né tránh, đứng dậy đi hai vòng ở ngoài hành lang, sau khi ăn xong nửa giờ sau uống thuốc, rửa mặt, đợi bận xong mọi thứ đã gần mười giờ rồi

Cô ngáp một cái, Lệ Đình Phong nằm ở trên giường, trên đùi còn đặt một chiếc máy tính bản giờ này đang cùng Triệu Việt nói chuyện.

Nhìn thấy Thẩm An Nhiên đi đến anh gấp máy tính lại, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy một góc.

"Triệu Việt đi theo anh bao nhiêu năm rồi?" Thẩm An Nhiên hỏi.

"Đã bảy năm rồi"

Tính toán thời gian, đó là khi Lê Đình Phong nhậm chức tổng giám đốc thì Triệu Việt đã đi theo bên cạnh anh.

"Đã đi theo anh nhiều năm như vậy vẫn còn là một trợ lý, anh có bao nhiêu hà khắc." Thẩm An Nhiên giọng điệu lạnh nhạt, nhưng cẩn thận nghe có thể nghe ra vài phần châm biếm.

"Công việc của trợ lý cũng không đơn giản, huống chi tiền lương của Triệu Việt lại vô cùng hậu hĩnh"

Từ "Hậu hĩnh" này dùng vô cùng khéo léo, ngẫm lại cũng đúng, nếu đãi ngộ thấp Triệu Việt sợ là đã sớm cuốn gói đi rồi.

Triệu Việt có năng lực xuất sắc, loại người có thể ở bên cạnh Lê Đình Phong bảy năm, nếu không có chút năng lực e là rất khó chịu đựng được.

Thẩm An Nhiên xốc chân lên nằm lên giường, cách Lệ Đình Phong một khoảng xa nằm xuống, nhìn sườn mặt cứng ngắt của anh: "Anh ta đã đi theo anh nhiều năm như vậy, anh nở để anh ta đi theo em làm việc sao."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK